Âu Thần nghẹt thở, đôi mắt vụt qua một tia sáng.
“…”
“Vậy là, những câu em nói đó, chỉ là cố ý chọc giận anh, đúng không?” Đôi
môi Âu Thần trắng bệch, anh dán mắt nhìn cô,
“Câu nào?” Cô nhìn anh, chậm rãi hỏi.
Âu Thần yên lặng hồi lâu, những câu nói ngày xưa của Hạ Mạt như những
mũi kim tẩm độc đâm thẳng vào trái tim anh, mỗi từ, mỗi chữ trong câu nói
của cô như hút cạn từng giọt máu trong tim anh.
“Em nói… em chưa từng yêu anh… sống cùng anh chỉ để duy trì cuộc sống
không phải lo lắng đến vấn đề cơm áo gạo tiền…”
“…”
Khi Âu Thần buông ra những câu nói này, trái tim Hạ Mạt cũng như trúng
một nhát dao! Đó là nhưng lời cô đã nói ư? Cô thừa biết tình cảm Âu Thần
dành cho cô như thế nào, chẳng lẽ có thể thốt ra những lời như thế. Hạ Mạt
của năm năm về trước lại có thể làm Âu Thần bị tổn thương bằng những lời
nói lạnh lùng như thế sao? Những ngày sống cùng Âu Thần, tuy chỉ là một
con búp bê được anh chăm sóc, nhưng sao lại có thể chưa từng yêu Âu
Thần được cơ chứ?
“Không, em chỉ cần trả lời anh câu đầu tiên là được rồi.”
Sự chần chừng của cô làm anh cuống quýt. Đúng, Hạ Mạt chấm nhận ở bên
anh là vì gia đình, Âu Thần đã biết ngay từ đầu. Chính bởi vậy anh mới sợ,
sợ đến khi Hạ Mạt không còn cần đến anh, cô ắt sẽ rời xa anh. Chính bởi
vậy anh mới muốn nhốt cô vào trong thế giới của mình, chỉ có anh mới
được ngắm nhìn cô, chỉ có anh được nghe cô nói, có thể như vậy, dần dần
cô sẽ yêu anh…
“Em… lúc trước có yêu thương anh không?...”
Âu Thần mím chặt môi, toàn thân tê cứng như tảng băng dùng để khắc
tượng. Trong đêm đen, mưa càng lúc càng to, nước mưa dày đặc che kín
kính xe khiến không thể nhìn ra thế giới bên ngoài được, Âu Thần chờ đợi
câu trả lời của cô. Ngoài trời vọng lại một tiếng sấm hãi hùng, thế giới
trong xe chỉ thuộc về hai người, anh và cô.
“Không có.”