Tiểu Trừng!
Bật công tắc đèn.
Căn phòng bừng sáng!
Tiểu Trừng nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, mặt mày xám ngoét...
Doãn Hạ Mạt giật mình thất kinh!
“Tiểu Trừng!”
Hạ Mạt nhào tới, chân tay quýnh quáng lạnh toát, thân người chợt nóng
chợt lạnh, bên tai, những âm thanh rầm rầm khiến cả người cô như muốn
nổ tung ngay lấp tức!
“Tiểu Trừng...”
“... Chị...”
Chầm chậm, như đang ngủ say bị đánh thức, Tiểu Trừng ngạc nhiên mở to
đôi mắt, ánh mắt lúc đầu vẻ như mệt mỏi, cậu ngạc nhiên nhìn Hạ Mạt rất
lâu, đột nhiên ánh mắt chợt hoảng hốt. Doãn Trừng lật đật vùng dậy, cười
hiền hoà hỏi:
“... Chị... chị về rồi à... em đi nấu cơm...”
“Tiểu Trừng, em không khoẻ à?”
Trống ngực đập thình thịch, lồng ngực phập phồng, Hạ Mạt lo lắng lấy tay
sờ thử lên trán Tiểu Trừng xem thử có nóng không, hình như hơi sốt, lại
thấy môi Tiểu Trừng vừa khô vừa nhợt nhạt, cô lại càng lo hơn.
“Em hơi buồn... ngủ thôi...”, giọng nói có vẻ hổn hển đứt quãng, Doãn
Trừng ngồi dựa vào đầu giường mỉm cười an ủi chị, “... Có thể là hơi nóng
đầu... không có chuyện gì... ngủ một đêm… là khoẻ thôi... ”.
“Meo! Meo!”
Con Sữa bò luẩn quẩn quanh chân Hạ Mạt có vẻ bất an!
“Chị em mình đến bệnh viện đi.”
Doãn Hạ Mạt đột nhiên lại nhìn thấy trên chiếc tủ phía đầu giường có thêm
mấy lọ thuốc mới cô chưa thấy bao giờ, một lọ bị đổ, một lọ nắp chưa được
đậy kỹ, vài viên thuốc màu trắng vung vãi trên bàn. Tiểu Trừng là một đứa
bé rất cẩn thận, gọn gàng, sạch sẽ, tuyệt đối uống thuốc không vứt bừa bãi
thế này, trống ngực Hạ Mạt đập thình thịch, trong đầu thoáng vụt những
suy đoán khiến cô kinh sợ.