“Nhanh, chị em mình đi bệnh viện ngay!”
“Không cần đâu... em không sao thật mà...”, Doãn Trừng làm như không có
chuyện gì mỉm cười, “ nếu như chị... lo lắng cho em... thì làm cánh gà cho
em ăn đi... được không... Cánh gà lần trước chị làm rất ngon...” Giọng
Doãn Trừng như vẻ hụt hơi, môi càng lúc càng nhợt nhạt.
“Tiểu Trừng!”
Mồ hôi toát đầy lưng, Hạ Mạt cắn chặt môi, cố trấn tĩnh trước nỗi sợ hãi
trong lòng, cô mềm mỏng nói:
“Em nằm xuống nghỉ ngơi một chút trước đi. Sốt mà ăn mấy thứ đồ nhiều
dầu mỡ như cánh gà sẽ không tốt, chị nấu chút cháo. Ăn xong để chị đưa
em đến bệnh viện xem thế nào, nếu không có gì chị em mình về ngay...”
“Chị...”
“Chị đi nấu cháo cho em.” Hạ Mạt ép Tiểu Trừng đang muốn đứng dậy
nằm lại xuống giường. “Em nghỉ một chút đã”.
Hạ Mạt vội vàng ra khỏi phòng ngủ của Doãn Trừng rồi đóng cửa, sau đó,
cô bắt đầu run lên bần bật! Thái độ lạnh nhạt, đau khổ của Lạc Hi trước đó
làm tinh thần cô ủ ê suy sụp đến lúc này đã chẳng còn quan trọng nữa. Cô
chỉ mong Tiểu Trừng thật ổn, chỉ mong Tiểu Trừng sống khỏe mạnh mà
thôi!
Cô nhắm mắt, âm thầm lặp đi lặp lại.
Tiểu Trừng...
Tuyệt đối không có chuyện gì...
***
Quán ba Bong Bóng.
Bong Bóng là quán ba nổi tiếng trong khu chợ sầm uất này, trong bóng
đêm, bảng hiệu đèn neon màu xanh sẫm nhập nhoằng. Đèn trong quán mờ
mờ ảo ảo, khách ngồi chật kín, nhân viên phục vụ không ngừng đi qua đi
lại, những tiếng cười ồn ào. Nhân viên pha chế quầy bar khiến khách không