BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 637

sân khấu, một nữ ca sĩ mặc đồ nóng bỏng đang hát, cô ca sĩ đó nhìn quen
quen nhưng không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, phong cách biểu diễn của cô
ta rất thuần thục và gợi cảm, giọng hát khàn khàn dễ thương.
Lạc Hi thờ ơ nhìn cô ca sĩ.
Dưới ánh đèn mờ ảo...
Cô gái huyền ảo như biến thành một người khác...
Nụ cười lạnh nhạt, ánh mắt cũng lạnh nhạt, gương mặt trắng như ngà, và
mái tóc dày dày như rong biển, nhìn cô giống như một nàng tiên cá đang
rong chơi. Đứng trước micrô, cô chăm chú nhìn anh phía xa, cất lời hát:
...
Nếu khóc lóc thỉnh cầu
Nếu giả như không biết chàng vẫn đang yêu cô ta
Nếu thiếp quỳ hai gối xuống, đau thương cầu xin chàng
Chàng ơi, chàng có thể vì thiếp mà ở lại .

...
Dưới gốc cây anh đào năm ấy, vào thời khắc anh nghe được tiếng bước
chân cô...
Có lẽ số trời đã định cho cuộc đời anh từ đây .
Biết bao nhiêu lần được nhận làm con nuôi rồi lại bị đưa trả về cô nhi viện,
năm mười sáu tuổi anh đã quen với việc thay đổi nơi sống mà không mong
đợi bất cứ điều gì. Ngồi trong sân trên bậc đá xanh ẩm ướt trong vườn điều
duy nhất anh đang nghĩ lúc đó chỉ là, lần này sẽ ở đây được bao lâu?
Những người trong nhà này sẽ lại viện cớ gì để đưa anh trở lại cô nhi viện?
Anh...
Đã và sẽ không thể nào hạnh phúc sao...
Từ ngày anh bị mẹ bỏ rơi.
Trong lòng anh dường như có một hố sâu đen ngòm, có được ít tình cảm
cũng bị khoét moi đi hết sạch, lưu lại chỉ là sự trống trải.
Chẳng biết từ bao giờ, anh đã quen trước mặt người lạ giả bộ là một người
lương thiện hoàn mỹ, nụ cười đẹp đẽ luôn nở trên môi, nhưng hố sâu trong
lòng anh ngày càng buốt giá. Trong cơn ác mộng, hết lần này đến lần khác,
anh cố gắng vừa cười vừa nói: “Mẹ! Mẹ nhìn đi, người mẹ đã từ bỏ là con

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.