BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 638

hôm nay đã giỏi giang thế này đây...”
Mẹ không hối hận sao?
Nhưng, bị vứt bỏ là số phận của anh...
Tuy nhiên định mệnh này phần nhiều cũng bởi vì anh.
Để ngăn những người cố gắng tiếp cận mình, Lạc Hi đã dùng sự ưu tú, sự
hiểu biết thành vật bảo hộ cho mình, dùng thói kiêu ngạo và nụ cười để chế
giễu những đứa trẻ đã bị anh cướp đi tình yêu thương của cha mẹ chúng.
Nhưng những đứa trẻ ấy là con đẻ, anh chẳng qua chỉ được nhận về nuôi,
tình yêu thương của cha mẹ chúng có đúng là bị anh cướp đi?
Và kết quả cuối cùng là luôn bị trả lại cô nhi viện, thậm chí còn bị vu là
thằng trộm cắp rồi bị tóm cổ vào đồn. Trong mắt của các cô trong cô nhi
viện, anh là một đứa trẻ tội nghiệp đáng thương, còn anh lúc nào cũng chỉ
muốn dò hỏi tin tức về mẹ...
Nếu biết anh sẽ bị bỏ rơi, đêm đêm anh khóc rất nhiều, anh đã và không
bao giờ còn có được hạnh phúc...
Dù là như vậy...
Mẹ...
Cũng sẽ không hối hận sao?
Ngồi trên bậc đá xanh ẩm ướt trong sân vườn, sau lưng cậu bé 16 tuổi, hoa
anh đào nở rộ, không biết tại sao ký ức lại ùa về trong đầu anh như vậy. Khi
âm thanh của tiếng bước chân vọng đến , anh đột nhiên có ảo giác rất
hoang đường, nghĩ rằng đó là mẹ anh đang trở về!
Anh ngoái đầu và nhìn thấy cô bé.
Giữa những cánh hoa bay đầy trời, cô bé 15 tuổi, đôi mắt lạnh lùng màu hổ
phách, đôi mắt không đúng độ tuổi của cô bé khiến trái tim anh trở nên
bình lặng...
Bây giờ nghĩ lại, tình cảm của anh với cô dường như chẳng vì một lý do gì,
chính trong khoảnh khắc đó, hình ảnh của cô đã in dấu trong lòng anh, đã
in đậm đến nỗi không có gì có thể xoá đi được.
Đôi mắt cô luôn dễ dàng nhìn thấu được lòng anh, nhưng lại không có chút
hứng thú gì với anh, chỉ là những lúc anh vô tình làm tổn thương Tiểu
Trừng, cô mới đứng ra bảo vệ cậu em trai như bảo vệ chú gà con. Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.