BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 647

không?”.
“Không cần đâu!”, Doãn Trừng sốt ruột muốn ngồi dậy, “Mình em ở trong
này là được rồi”.
“Chị đã quyết định rồi.” Doãn Hạ Mạt quả quyết nói.
Hạ Mạt dúi tay Doãn Trừng vào trong chăn, nhẹ nhàng kéo chăn lên cao
đến cằm cậu, rồi đứng dậy điều chỉnh tốc độ truyền dịch. Doãn Trừng tính
thử khuyên can chị lần nữa, nhưng nhìn vẻ mặt cố chấp của chị, cuối cùng
cậu cũng thôi không nói gì thêm nữa.
Đêm rất yên tĩnh.
Từng giọt dịch nhẹ nhàng nhỏ xuống truyền vào mu bàn tay của Doãn
Trừng, có vẻ cậu đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều, âm thanh rất nhẹ,
nhẹ đến nỗi như có thể ngừng lại bất cứ lúc nào.
Doãn Hạ Mạt dán mắt nhìn Tiểu Trừng.
Cô biết, nhất định đã xảy ra chuyện gì, nếu không Tiểu Trừng đã không cố
giấu cô, và sắc mặt của bác sĩ đã không chùng đến như vậy...
Đột nhiên cô ớn lạnh, toàn thân run rẩy.
Một hồi lâu, Doãn Hạ Mạt khẽ lắc đầu, không thể nào, Thượng đế không
thể không công bằng như vậy, xưa nay Thượng đế chưa hề cho Tiểu Trừng
cái gì, sao có thể là hại nó thêm lần nữa.

Không thể nào...

Cô nhắm mắt lại, mặt trắng bệch, đầu óc như bị tảng đá nặng trĩu đè nặng,
hơi thở nặng nề...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.