Doãn Hạ Mạt đứng ngây người, gương mặt trắng bệch, thất thần như thể
linh hồn cô đã bay mất, không có nỗi đau, không có suy tư, thế giới bên
ngoài dường như rất ồn ào, tất cả như một đám mông lung hỗn độn đang
bừng lên những tia nắng chói chang, mắt lung linh hàng nghìn hàng vạn
những đốm sáng, tất cả đều như không có thực. Người cô khẽ run rẩy, nhẹ
đến mức không thể nhận ra được, cô như đứng chết lặng tại đó, có vẻ như
chỉ cần cô dừng không nghĩ đến nữa thì tất cả sẽ đều là giả, tất cả sẽ chỉ còn
là ảo giác…
Doãn Hạ Mạt đúng chết lặng nơi đó…
Như đang rơi xuống một vực sâu tăm tối, cứ thế rơi…
“Hạ Mạt…”
Bác sĩ Trịnh lo lắng bước tới đỡ vội lấy Hạ Mạt, đôi mắt cô trống rỗng
nhưng lại chứa đựng nỗi tuyệt vọng kinh người, gương mặt nhợt nhạt, thất
thần như muốn ngất xỉu bất cứ lúc nào. Bác sĩ Trịnh đang tính gọi y tá đến
thì nghe được giọng nói run rẩy nhưng rất kiên quyết của Hạ Mạt lặp lại
câu nói sau cùng mà bác sĩ Trịnh vừa nói với cô:
“Hợp nhóm máu…”
Câu nói sau cùng của bác sĩ Trịnh rốt cuộc cũng kéo Doãn Hạ Mạt từ vực
sâu tăm tối ngoi lên, Hạ Mạt nghen ngào hỏi:
“Chỉ còn cách làm phẫu thuật thay thận thôi sao?”
Doãn Hạ Mạt biết, phẫu thuật thay thận là giải pháp cuối cùng, rất dễ gặp
rủi ro trong quá trình phẫu thuật, và cho dù phẫu thuật có thành công, thì
khả năng xảy ra phản ứng đào thải vẫn còn đó.
“Đúng thế, đây là hy vọng cuối cùng.”
Câu nói này thật vô cùng tàn nhẫn, nhưng đã là thân nhân của bệnh nhân thì
nhất định phải hiểu.
“…”
Môi Doãn Hạ Mạt trắng bệch, hồi lâu cô mới nói được:
“Vâng, vậy cháu xin trông cậy vào các bác sĩ nhanh chóng định ngày phẫu
thuật. Xin các bác sĩ chạy chữa cho Tiểu Trừng bằng cách tốt nhất, hết bao
nhiêu tiền cháu cũng lo liệu được!”
Bác sĩ Trịnh không đành lòng nhưng không thể không giải thích: “Vấn đề