Doãn Trừng lo âu nhìn chị.
Doãn Hạ Mạt nhíu mày thản nhiên nói: “Việc quan trọng là em lo dưỡng
bệnh cho khoẻ đi, đừng quan tâm đên những việc khác”.
“Chị…”
“Hạ Mạt…”
Trân Ân thảng thốt kinh ngạc dán mắt nhìn Hạ Mạt, không hiểu tại sao cô
ấy có thể thốt ra những lời như thể mọi chuyện chẳng có liên quan gì tới
mình cả. Tuy không muốn thấy Doãn Hạ Mạt đau khổ trước scandal tai
tiếng giữa Lạc Hi và Thẩm Tường, nhưng thái độ của Doãn Hạ Mạt bình
tĩnh khác thường như thế kể cũng rất kỳ lạ.
Sau đó, Doãn Hạ Mạt chẳng nói lời nào, chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ lơ
đãng nhìn những hàng cây xanh bên ngoài. Đôi mắt cô trống rỗng vô hồn.
Thời tiết thật oi bức, chẳng có lấy một gợn gió, lá cây không hề nhúc nhích,
chỉ có tiếng ve sầu kêu ra rả.
Một tiếng sau Trân Ân ra về, Doãn Hạ Mạt tiễn ra ngoài.
Tới cuối hành lang bệnh viện, Doãn Hạ Mạt nói: “Trân Ân, cậu giúp mình
từ chối vai diễn trong Hoàng Kim Vũ nhé”.
“Cái gì?!” Trân Ân kinh ngạc! “Hoàng Kim Vũ là cơ hội mà biết bao người
ngay cả nằm mơ cũng muốn có! Hơn nữa đây lại là bộ phim do Công ty Âu
Hoa Thịnh tự đầu tư sản xuất, cậu lại là người của Công ty Âu Hoa Thịnh.
Cậu có biết nếu từ chối không diễn thì hậu quả sẽ như thế nào không?! Tiền
đồ của cậu kể như đi tong!”
“Mình biết.”
Thế nhưng, nếu như không có Tiểu Trừng thì những thứ đó còn có ý nghĩa
gì với cô?!
“…” Trân Ân lộ vẻ ngạc nhiên và ngờ vực. Trong đầu Trân Ân chợt loé lên
ý nghĩa ghê sợ, sợ đến nỗi trái tim dường như co thắt lại, cô kinh hãi hỏi:
“Bệnh của Tiểu Trừng… nặng lắm phải không?!”
“Nó không sao, nhất định sẽ khoẻ lại.” Doãn Hạ Mạt lặng lẽ nói.
“Phù, thế thì tốt rồi…” Trân Ân thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh. Cô
biết Doãn Hạ Mạt không muốn vì việc khác mà phân tâm trong lúc Tiểu
Trừng nằm viện. Trân Ân cũng không miễn cưỡng nữa, cô bảo: “Được rồi,