mắt Doãn Hạ Mạt ngấn lệ.
“Em xin lỗi! Em cứ nghĩ em có thể bình phục, đến lúc chị biết thì em có thể
đã khoẻ lên rồi…”
“Tiểu Trừng, em có biết không?” Doãn Hạ Mạt mỉm cười với cậu em. “Chị
cũng rất sợ.”
“Chị…”
“Chị sợ chỉ còn mình chị lẻ loi trên thế giới này.” Đôi mắt cô long lanh.
“Mẹ mất rồi, chị chỉ còn có em, chỉ có em là người thân của chị. Em còn
quan trọng hơn cả sinh mạng chị, hơn cả những gì chị có. Nếu có thể đổi
được sức khỏe của em thì cho dù có phải đánh đổi như thế nào, thậm chí có
phải xuống địa ngục cũng cam tâm tình nguyện…”
“Chị, em xin lỗi…” Doãn Trừng nắm chặt tay chị.
“Hai chị em mình phải dựa vào nhau để mà sống, lúc em bị bệnh giày vò
khốn đốn, chị cần phải chăm sóc em, lúc em chữa bệnh chị cần phải ở bên
em…” Một giọt nước mắt từ từ trào ra, Doãn Hạ Mạt vẫn tuyệt nhiên nhìn
em mình, dường như giọt nước mắt đó không phải của cô. “… Em là cuộc
sống của chị, lẽ nào em không biết điều đó sao?”
Nước mắt Doãn Hạ Mạt từ từ lăn xuống gò má.
“Nếu như có một ngày em đi rồi, chị không được chăm sóc em… em cảm
thấy chị sẽ như thế nào đây? Cảm thấy em là đứa em tốt nhất trên đời, tất
cả đều không cần chị phải bận tâm sao?... Hay là em hy vọng chị sẽ chết
cùng với em?...”
Doãn Trừng kinh hãi lặng người!
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa hề thấy chị mình khóc. Chị như cây đại thụ, cho
dù bão táp phong ba vẫn mãi mãi ngẩng cao đầu.
“Chị! Em xin lỗi, em xin lỗi…”
Doãn Trừng đau đớn vội vàng dùng tay lau nước mắt cho chị. Những giọt
nước mắt long lanh lành lạnh, lạnh từ đầu ngón tay thấu tới tim cậu.
“Tất cả là lỗi của em, chị… em sợ chị lo lắng… em sợ chị buồn… từ khi
em được sinh ra đến giờ, chị làm bất cứ điều gì đều là vì em… nhưng
ngược lại, em luôn thấy mình làm liên luỵ đến chị… chị… em muốn chị
sống thật vui vẻ, giống như những người con gái cùng trang lứa khác, thích