BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 671

em làm chị lo lắng thì có thể chị đã đi tìm anh Lạc Hi rồi, đúng không? Tại
em bị bệnh phải nhập viện chị mới tắt điện thoại di động có phải không?
Anh Lạc Hi không tìm thấy chị thì làm sao có thể giải thích với chị đây?
Đều là tại em không tốt…”
Doãn Hạ Mạt lại ngây ra một hồi lâu.
“Chị, chị gọi điện cho anh Lạc Hi đi, chí ít thì cũng nghe chính anh ấy giải
thích…” Doãn Trừng cầm chiếc điện thoại để trên cái bàn nhỏ cạnh giường
bệnh nhét vào tay chị, cậu ngước mắt nhìn chị chờ đợi. Nếu như chị chia
tay với anh Lạc Hi như thế này, mà mình lại sắp rời xa chị mãi mãi. Thế thì
sau này… chắc chị sẽ rất cô đơn…
Doãn Hạ Mạt cầm điện thoại do dự.
Mấy ngày nay, vì phải ở trong bệnh viện chăm sóc Tiểu Trừng, không
muốn bị bên ngoài quấy rầy nên cô đã tắt điện thoại.
Đúng…
Có lẽ nên gọi điện thoại cho Lạc Hi…
Ngón tay đặt lên phím, mở máy.
Không biết vì lý do gì, đột nhiên Doãn Hạ Mạt cảm thấy hơi hoang mang.

***

Gió đêm thổi tung tấm rèm ren trắng ở cửa sổ phòng khách.
Trên chiếc sofa màu tím đậm, Lạc Hi nhìn mãi vào chiếc điện thoại di động
trên tay, dường như đang ngóng đợi nó đột nhiên đổ chuông và màn hình sẽ
hiện lên cái tên thân thuộc đó. Anh đã chờ rất lâu, lâu đến nỗi hình như đã
biến thành tượng, một bức tượng lạnh lẽo không có sự sống.
Anh nhắm mắt lại.
Đôi môi tựa như anh hoa đào mím chặt.
Hơi thở tuyệt vọng khiến toàn thân anh dường như rơi vào động băng đen
ngòm.
Có lẽ…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.