Nhạc điện thoại tiếp tục vang lên…
Màn hình nhấp nháy một cái tên…
“Lạc Hi!”
Âu Thần cũng nhìn thấy hai chữ đó, nét mặt lại trở về vẻ lạnh lùng như
trước, thậm chí còn lạnh lùng hơn lúc vừa rồi.
“Có phải nghe điện thoại không?”
Doãn Hạ Mạt khinh hãi.
Cô nhấn phím tắt như một phản xạ có điều kiện!
Bây giờ không thể để Âu Thần nổi giận…
Hai chữ “Lạc Hi” trên màn hình biến mất.
Và rồi….
Chuông điện thoại lập tức vang lên lần nữa, dường như nếu như cô không
nghe thì nó cứ thế mà rao mãi. Màn hình lại nhấp nhánh cái tên “Lạc Hi”!
Lần này cô do dự vài giây.
Vẫn là không nhận điện thoại, nhón tay Hạ Mạt ấn phím tắt máy, nhạc
chuông điện thoại bị ngắt đoạn, màn hình cũng đen thui.
Chuông điện thoại tắt hẳn.
Trong phòng làm việc , không gian tĩnh lặng như tờ.
Doãn Hạ Mạt đột ngột cười chua xót: “Cứ cho là em có hôn anh thì anh
cũng không hiến thận cho Tiểu Trừng có đúng không?”
“Đúng"
Âu Thần nãy giờ vẫn dán mắt vào đôi môi Doãn Hạ Mạt liền quay mặt đi,
cậu lạnh lùng nói ra câu trả lời. Trong lòng trống trải đau đớn, không biết là
tại nhìn thấy tên của Lạc Hi hay là tại lỡ mất nụ hôn vừa rồi cả cô.
Không muốn cùng Âu Thần chơi trò mèo vờn chuột nữa, Doãn Hạ Mạt
nhăn mày nói: “Rốt cuộc thì phải như thế nào anh mới chịu đồng ý đây?!”
“Nếu như tôi nói bất luận như thế nào tôi cũng không đông ý thì cô có tin
không?”
“Không tin.”
“Ồ?” Âu Thần cưòi nhạt, nét mặt nho nhã pha lẫn kiêu căng. “Tự tin vậy
sao?”
“Nếu như ngay từ đầu có tên anh trong danh sách những người hiến thận