Phan Nam thở phào một cái, tất nhiên là cô không sợ An Bân Ni nhưng
chung quy nếu hóa giải được một trận cãi vã như thế này thì tốt hơn.
Đào Thục Nhi cũng bớt được gánh nặng trong lòng để yên tâm hơn mà
uống rượu.
Mọi người thấy bên đó không ầm ĩ cãi vã gì cũng bắt đầu quay lại hàn
huyên tâm sự với nhau.
“Aaaaaa!”
Ai ngờ đâu, An Bân Ni khi đi ngang qua Doãn Hạ Mạt, đột nhiên chân
bước loạng choạng thế nào làm cái đĩa bánh ngọt đang cầm trong tay đã đổ
ụp lên người Doãn Hạ Mạt, bơ và kem đủ màu cùng vụn bánh vấy bẩn hết
váy của Doãn Hạ Mạt!
Ôi trời ơi!!
Đại sảnh nhất thời rộ lên tiếng kêu kinh ngạc.
Rõ ràng là cố ý, tại buổi tiệc của những ngôi sao danh tiếng như thế này mà
lại có hành động ác ý đến vậy sao! Ban tổ chức sao lại để cho hạng người
như An Bân Ni vào đây cơ chứ?!
“Cô quá đáng lắm rồi đấy!”
Phan Nam trừng mắt nhìn An Bân Ni.
“Tôi…”
An Bân Ni mặt tái mét nhìn bộ váy dạ hội của Doãn Hạ Mạt, giọng run run
muốn giải thích nhưng các quan khách vây quanh đều nhìn cô với con mắt
khác thường. An Bân Ni nhất thời như rơi vào ác mộng chẳng thốt nên lời.
“Ây za, làm sao bây giờ?”
Đào Thục Nhi vội lấy khăn giấy ra lau cho Hạ Mạt, nhưng những chỗ bẩn
đều là đồ ăn có dầu mỡ cả làm sao mà lau sạch được. Mặc đồ dơ như thế
này tại bữa tiệc này thì thật là kỳ quặc, nhưng cũng chẳng có đồ để thay.
Doãn Hạ Mạt cũng cố sức dùng khăn giấy lau.
Nếu như là mọi khi thì cô cũng bỏ về trước một chút là được, nhưng người
cô muốn gặp tối nay vẫn chưa xuất hiện, giờ mà rời khỏi đây thì thật lòng
không cam tâm. Tuy bị rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan nhưng Doãn Hạ
Mạt vẫn ngẩng lên nhìn An Bân Ni, nhìn thần sắc nhợt nhạt của An Bân Ni,
Doãn Hạ Mạt không khỏi thở dài rồi lên tiếng nói: