BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 725

Sắc mặt Doãn Hạ Mạt như tờ giấy trắng, sự giá buốt dâng từ gót chân lên
tới đỉnh đầu, băng lạnh như mặt nước biển giữa mùa đông, từng chút, từng
chút đông cứng lại, dần dần ngạt thở.
Giống như là từ một nơi rất xa, rất rất xa…
Có cái gì đó đang không ngừng run rẩy…
Đang chấn động…
Hình như nếu cô không tỉnh lại thì sẽ mãi mãi run rẩy như vậy…
Doãn Hạ Mạt máy móc lấy điện thoại trong túi ra.
Chiếc điện thoại kêu, rung khác thường.
Trên màn hình hiện hai chữ “Trân Ân”.
Doãn Hạ Mạt trong lòng thất kinh!
Suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất!
“Tiểu Trừng hôn mê rồi!!!” Tiếng khóc của Trân Ân bên kia điện thoại chói
tai truyền lại. “Cậu nhanh về đi!!! Các bác sĩ đang làm cấp cứu… mình sợ
lắm!!! Hạ Mạt, mình rất sợ, thật đấy!!! Cậu ấy đang vẽ đột nhiên ngất lăn
ra… gọi thế nào cũng không tỉnh… Hạ Mạt, cậu về nhanh nhanh lên…
đừng để mình ở đây một mình, mình sợ lắm…”
Doãn Hạ Mạt run cầm cập.
Doãn Hạ Mạt nức nở nghẹn ngào nơi cuống họng, chân tay bủn rủn, cô đờ
đẫn, mất hồn nhìn chiếc điện thoại truyền lại tiếng gào khóc. Là cô, là cô đã
hại Tiểu Trừng, là cô quá tự tư, là cô không chịu trao đổi, vì thế Tiểu Trừng
mới chết, Tiểu Trừng chết rồi, đều là do cô hại Tiểu Trừng, đều là do cô…
Đều là tại cô…
Trong đại sảnh.
Giống tiếng kêu của con vật trước khi chết, Doãn Hạ Mạt khẽ ho lên một
tiếng, sau đó cô bắt đầu hoảng loạn, chạy vội ra ngoài cửa đại sảnh, mặt
trắng bệch cắt không còn giọt máu, dáng người lảo đảo chỉ chực ngã đổ
nhào xuống đất.
Doãn Hạ Mạt thần trí hốt hoảng bước vội.
Dần dần…
Bước chân mỗi lúc một nhanh hơn.
Càng lúc càng nhanh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.