Cuối cùng là lao ra ngoài.
Bên chiếc bàn ăn tự chọn, Lạc Hi kinh ngạc nhìn theo sau lưng Doãn Hạ
Mạt, lập tức theo bản năng, anh đặt ngay chiếc đĩa trên tay xuống định chạy
đuổi theo sau. Thẩm Tường vội đưa tay túm lại, cô ta nói:
“Anh nhìn kìa, Âu Thần đã đuổi theo rồi.”
Bóng dáng Âu Thần cũng mất hút theo sau Doãn Hạ Mạt ra ngoài đại sảnh.
Lạc Hi đứng yên như trời trồng.
Cảm giác trống rỗng như vừa có gì bị đánh mất này thậm chí còn vượt qua
cảm giác đau khổ khi bị cô làm tổn thương. Đau khổ, ít ra là vì vẫn còn
được bên nhau, còn trống rỗng hình như là sinh mệnh đã bị cắt đứt rồi.
***
Khi Lạc Hi rốt cuộc cũng đuổi theo ra bên ngoài đại sảnh thì trời bắt đầu đổ
mưa, màn đêm đen sẫm, bầu trời không một ngôi sao, không một ngọn gió,
những hạt mưa bắt đầu tí tách rơi, trút lên người Lạc Hi.
Không có cô ấy.
Thế giới này như một màn đen trống rỗng.
Không tìm thấy cô ấy.
Cô ấy như là biến mất trong màn đêm, không bao giờ gặp lại.
“Sao lại ngốc thế?”
Giọng của một người con gái khẽ vọng tới trong đêm mưa.
Là cô ấy…
Là cô ấy sao…
Lạc Hi lặng người.
Một trái tim hoảng loạn bắt đầu điên cuồng loạn nhịp.
Anh đã sai rồi! Là anh đã sai! Anh không nên đòi hỏi quá nhiều như vậy!
Anh không nên đố kỵ ganh ghét yêu cầu cô quá đáng như vậy! Anh không
nên yêu cầu quá đáng rằng anh phải là người duy nhất trong cuộc đời cô…
Anh biết mình đã sai…