nhiên bị mắc lại, cánh tay dài xương xương đó lập tức nắm lấy tay cô.
“Cẩn thận.”
Doãn Hạ Mạt mặc nhiên ngoái đầu nhìn lại, nhưng hình như cô không hiểu
người đó nói gì, chỉ đẩy anh ta ra. Phía trước mặt là dãy hành lang dài dằng
dặc, ánh đèn sáng choang chói mắt, tiếng mưa bên ngoài như đột ngột
ngừng rơi, bốn bề yên lặng. Vậy mà Doãn Hạ Mạt cảm thấy bên tai ầm ầm
sấm dậy, càng lúc càng lớn, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài
Trân Ân đang ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng cấp cứu, nghe tiếng
bước chân liền ngoái đầu lại nhìn, gương mặt vẫn còn đọng nước, đôi mắt
đỏ hoe. Nhận ra người đang bước đến là Doãn Hạ Mạt, cô chẳng cần nghĩ
ngợi gì, liền nhào tới ôm lấy Hạ Mạt, nước mắt cô lại tiếp tục trào ra, cuống
cuồng thét lên:
“Hạ Mạt! Cậu tới rồi sao… hồi nãy Tiểu Trừng…”
Đang thổn thức bỗng Trân Ân định thần lại nhìn Doãn Hạ Mạt, cô kinh
ngạc trợn tròn mắt, Hạ Mạt… cậu ấy sao thế nhỉ?
Dưới ánh đèn trắng lạnh lẽo ở hành lang bệnh viện, ánh mắt Doãn Hạ Mạt
như rã rời, sắc mặt trắng bệch, toàn thân mềm nhũn, mỏng manh như tờ
giấy có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào. Cô lấy hết sức tóm chặt tay Trân
Ân, toàn thân run bần bật như không còn hồn vía.
Trân Ân thấy thế lại càng thêm hoảng sợ.
“Hạ Mạt, cậu sao thế, đừng có dọa mình mà…”
Hạ Mạt sao vậy? Cậu ấy vốn là người luôn bình tĩnh, cứng cỏi cơ mà?
Chẳng phải cậu ấy vẫn luôn là cây đại thụ kiên cường khiến người ta có thể
yên tâm mà đứng dựa đó sao? Nếu Hạ Mạt mà sụp đổ thì mình biết phải
làm sao đây?