BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 734

“Tiểu Trừng tỉnh lại rồi à?”
Tiếng khóc của Trân Ân dừng lại, cô lắc đầu ủ rũ nói:
“Vẫn chưa… nhưng các bác sỹ bảo đã qua cơn nguy kịch!”
Trong phòng bệnh chỉ bật một bóng đèn nhỏ, cô y tá yên lặng ngồi góc
phòng, Doãn Trừng nằm trên giường bệnh. Ánh sáng mờ mờ phản chiếu
gương mặt Doãn Trừng nhợt nhạt đến trong suốt, bộ dạng như không còn
sự sống, hơi thở như có thể ngưng lại bất cứ lúc nào.
Doãn Hạ Mạt cứng đờ người đứng một bên giường bệnh.
Ánh đèn hắt xuống phản chiếu bóng người cô xiên xiên kéo dài, nhẹ nhàng
trùm lên người Doãn Trừng. Đôi mắt cậu khép nhẹ như chàng hoàng tử
đang ngủ, hàng lông mi dài đen nhánh im lìm không động đậy. Trái tim
Doãn Hạ Mạt thắt lại, nỗi sợ hãi không tên khiến cô run rẩy. Cô ấn nhẹ cổ
tay cậu em trai xem mạch…

Bụp…

Bụp…

Mạch đập yếu ớt khiến Doãn Hạ Mạt phút chốc cảm giác mất trọng lượng,
cô từ từ đổ sụp xuống trong không gian tối om của phòng bệnh! Có người
đỡ lấy cô, Doãn Hạ Mạt dần dần tỉnh lại sau cơn choáng váng, cô nhìn thấy
gương mặt lo lắng của cô y tá.
“…Cảm ơn, tôi không sao.”
Doãn Hạ Mạt trả lời một cách máy móc, cô từ từ ngồi xuống chiếc ghế bên
cạnh giường bệnh, ngây người nhìn Doãn Trừng đang chìm sâu trong cơn
mê, Doãn Hạ Mạt cứ ngồi như thế, bất động như một bức tượng đá rất lâu,
rất lâu.
Trân Ân cũng đờ đẫn đứng ở góc bên kia giường bệnh.
Trông cô thật ngờ nghệch, cô không biết mình nên nói gì, hình như việc
duy nhất cô có thể làm lúc này là đứng im lặng như thế làm bạn với Doãn
Hạ Mạt và Doãn Trừng.
Ánh đèn u uất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.