BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 742

vào đôi mắt sâu thẳm vô hồn của Doãn Hạ Mạt, trái tim Âu Thần dường
như cũng rơi vào cái hố sâu hun hút, đen tối ấy. Thế nhưng, dù là hố sâu
đen tối, hay là nơi giá lạnh không một tia sáng mặt trời đi chăng nữa, nếu
như mất đi cơ hội này, nếu để mất Doãn Hạ Mạt thì anh sẽ sống sao đây…
Trên hành lang.
Âu Thần lặng lẽ dang tay ôm lấy Hạ Mạt đang nhợt nhạt thất thần, bóng
của hai người chập vào nhau làm một, chiếc bóng chiếu dài xiên xiên trên
sàn nhà.
Ở một đoạn khác của hành lang.
Trên sàn nhà cũng in một bóng dáng khác…
Một chiếc bóng lẻ loi cô đơn…
Rất dài, rất dài…
Lạc Hi đờ đẫn đứng đó, nước mưa trên mái tóc ướt nhẹp lõng thong nhỏ
xuống, từng giọt, từng giọt từ từ nhỏ xuống mặt đất, dưới sàn vương đầy
những hạt nước mưa.
Trông thấy Âu Thần đang ôm chặt Doãn Hạ Mạt trong lòng, ngay trước
mặt anh.
Lạc Hi cứ ngẩn người đứng chôn chân.
Người anh ướt sũng nước mưa, tí tách chảy xuống từ tóc và các ngón tay.
Nước mưa lạnh ngắt, sắc mặt Lạc Hi dần dần nhợt nhạt đến đáng sợ. Nhìn
Âu Thần đang ôm chặt Doãn Hạ Mạt, dòng máu chảy trong lồng ngực Lạc
Hi từng giọt, từng giọt như đông dần lại thành băng….
Sau đó….
Anh từ từ xoay người bước đi.
Bóng dáng anh như làn sương mù biến mất dần nơi tận cùng hành lang.
Dường như trong màn sương dày đặc ấy…
Có một bóng dáng thấp thoáng, giống như cánh hoa rơi dưới gốc cây anh
đào giữa đêm khuya của nhiều năm về trước, cái bóng dáng quen thuộc ấy
khiến con tim Doãn Hạ Mạt quặn đau… thế nhưng… sự biến mất của bóng
dáng ấy cũng giống như sự xuất hiện của nó, tất cả đều lặng lẽ không một
dấu vết.
Trong ý nghĩ mơ hồ ấy, tận đáy lòng Doãn Hạ Mạt là nỗi cô đơn chết lặng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.