Khiết Ni do dự hỏi. Cô biết rằng là một trợ lý thì không nên xen vào tình
cảm đời tư của Lạc Hi quá nhiều như vậy, nhưng lúc này nhìn Lạc Hi, tự
nhiên Khiết Ni có cảm giác sợ hãi, lo âu.
Trước đây khi yêu chị Hạ Mạt, Lạc Hi từ chối tất cả những chương trình
không mấy quan trọng, chỉ là để buổi tối có nhiều thời gian ở bên cạnh chị
Hạ Mạt hơn. Nhưng giờ đây, anh lại nhận tham gia tất cả mọi chương trình,
lịch làm việc kín mít, không còn cả thời gian để nghỉ ngơi, không có thời
gian quan hệ bạn bè hay riêng tư cá nhân, thậm chí ngay cả khi Thẩm
Tường gọi điện đến thì mười lần, có đến chín lần anh nhờ cô bắt máy. Nếu
như không phải quản lý Kiều kiên quyết bắt cô phải hỏi Lạc Hi cho bằng
được, thì cô cũng muốn thay anh trực tiếp từ chối những chương trình này.
Anh ấy đang tự hành hạ chính mình đó sao…
Những ngày này, mỗi lần tiếp nhận phỏng vấn hay lên chương trình truyền
hình, phóng viên và người dẫn chương trình cũng đều hoặc trực tiếp hoặc
vòng vo dò hỏi vấn đề tình cảm giữa Lạc Hi và chị Hạ Mạt. Tuy Lạc Hi
luôn cố tỏ ra cười nói vui vẻ như không có gì xảy ra, nhưng chỉ nói qua loa
cho xong chuyện rồi sau đó lại lảng sang đề tài khác. Khiết Ni để ý thấy
mỗi khi nhắc đến cái tên Hạ Mạt, người anh tự nhiên lại cứng đơ.
“Tìm cô ấy?”
Lạc Hi khẽ thở dài, ngắm nhìn làn sương mờ mịt phủ đầy trên cửa kính hòa
lẫn với những hạt mưa bụi, anh buồn bã nói:
“… Em muốn anh đi chúc mừng cô ấy sao?”
“Không phải đâu!” Khiết Ni lo sợ trả lời, mắt lại nhìn xuống những tờ báo
đăng tin liên quan đến việc chị Hạ Mạt sắp kết hôn, “… em luôn cảm
thấy… có thể có chuyện hiểu lầm gì đó ở đây… có thể do những tin đồn
xấu giữa anh và Thẩm Tường khiến chị Hạ Mạt hiểu lầm… cũng có thể chị
Hạ Mạt có nỗi khổ tâm gì đó… có thể có khả năng cứu vãn được chăng…”.
“Vậy nếu như anh tận mắt trông thấy thì sao?”
Trong mắt Lạc Hi là một màu tối đen, anh dường như đang trở về cái đêm
ở bệnh viện đó, tận tai nghe Hạ Mạt nói ra câu đó, tận mắt trông thấy Âu
Thần ôm chặt cô. Lạc Hi đứng thẫn thờ, đôi môi từ sắc đỏ chuyển dần sang
trắng bệch.