nay về sau sẽ giảm bớt thời gian vẽ tranh và chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn.
Vì thế, Doãn Hạ Mạt định mua vài tập tranh vẽ cho Tiểu Trừng xem trong
thời gian nhàn rỗi ở phòng bệnh. Đáng lẽ cô định đến tiệm sách một mình,
nhưng Âu Thần đúng lúc ấy lại xuất hiện, đi cùng với cô đến đây.
Trong tiệm sách khá vắng vẻ.
Doãn Hạ Mạt để lại tập tranh lên kệ sách, ngước nhìn lên, cô phát hiện
trong tiệm vẫn là một không gian vắng vẻ và yên tĩnh, chỉ có mỗi hai vị
khách là cô và Âu Thần.
Trước đây cô có đến tiệm sách này vài lần, đây là tiệm sách chuyên về
ngành mỹ thuật, tuy quy mô của tiệm không lớn, nhưng do các loại sách
tương đối đầy đủ, nên tiệm luôn đông khách. Không hiểu sao hôm nay lại
vắng vẻ và yên tĩnh đến không ngờ…
Doãn Hạ Mạt lặng lẽ nhìn về phía Âu Thần.
Âu Thần đứng ở đầu kệ sách phía trước, bên cạnh anh đã chất đầy một
đống sách đã chọn, toàn bộ đều là tuyển tập tranh. Âu Thần lại cầm lên một
quyển, cúi đầu chăm chú giở ra xem, những ngón tay dài xương xương,
dường như Âu Thần gầy hơn trước rất nhiều, trên cổ tay vẫn còn buộc sợi
ren lụa màu xanh.
Kể từ cái đêm ở bệnh viện cô đồng ý điều kiện trao đổi của Âu Thần, ván
coi như đã đóng thuyền. Giới truyền thông cũng gần như nhanh chóng biết
được tin thành hôn giữa cô và Âu Thần.
Tận đáy lòng Doãn Hạ Mạt là cả một khoảng trống.
Doãn Hạ Mạt không muốn biết tin tức thành hôn từ đâu lan truyền ra, còn
về những lời công kích cay độc trên các phương tiện truyền thông, cô vốn
đã vô cảm từ lâu rồi. Đây là cái giá mà cô phải trả chăng? Trên đời này
chẳng có bữa tiệc nào là miễn phí, để có được những gì mình muốn thì dĩ
nhiên phải trả cái giá tương đương với nó.
Doãn Hạ Mạt nhẹ nhàng hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần rồi nhanh
chóng đem những tập tranh để vào giỏ mua hàng, đi về phía quầy tính tiền.
“Em mua đủ rồi chứ?”
Một giọng nam thấp và trầm vang lên, một bàn tay đưa ra và cầm lấy chiếc
giỏ mua hàng từ trên tay cô. Doãn Hạ Mạt hơi do dự một chút, nhưng cuối