Trên đường đến tiệm sách, anh đã từng xem sơ qua tờ danh sách những tập
tranh mà cô muốn mua, chỉ là vài giây thôi, mà anh lại có thể ghi nhớ đến
vậy sao.
“À, hôm trước cửa hàng vừa mới bán hết, vẫn chưa kịp lấy hàng bổ sung.”
Cô nhân viên dò tìm một lúc rồi áy náy trả lời.
“Thế nhanh nhất là bao lâu mới có?”
“Ba ngày sau sẽ có, nếu anh cần, đợi khi có sách chúng tôi sẽ lập tức mang
đến tận nơi cho anh.” Cô nhân viên mỉm cười đáp.
“Cũng được…”
Âu Thần gật đầu đồng ý.
Ra khỏi tiệm sách, khí trời âm u khó chịu, dường như đang muốn mưa.
Doãn Hạ Mạt chú ý đến tấm biển nhỏ “Tạm ngừng phục vụ” trước cửa tiệm
sách, nhưng khi cô và Âu Thần vừa ra khỏi, thì nhân viên trong tiệm lập tức
gỡ tấm biển ra.
Từ lúc còn nhỏ, Âu Thần luôn làm như vậy, anh luôn muốn mọi không gian
chỉ dành riêng cho anh và cô. Nhiều khi điều đó khiến Doãn Hạ Mạt có
cảm giác mình chẳng qua chỉ là một con két tơ vàng mà anh đang nuôi vậy.
Nhưng khi nghĩ sang chuyện gần đây, khi tin tức kết hôn của cô lan truyền
đi khá rầm rộ, Âu Thần làm như vậy cũng là một cách muốn bảo vệ cô.
Doãn Hạ Mạt cúi đầu xuống như muốn che đi tâm trạng phức tạp trong ánh
mắt của mình.
Chiếc xe hơi hiệu Lincoln thân dài chạy trên con đường trở về bệnh viện.
Tài xế đang tập trung lái xe.
Xe có cửa kính cách âm, nên không gian trong xe dường như chỉ có Âu
Thần và Doãn Hạ Mạt.
Doãn Hạ Mạt nhìn cảnh vật bên ngoài, ánh mắt mông lung, mơ hồ, dường
như những suy nghĩ trong đầu đều trống rỗng, cô im lặng như một con búp
bê. Còn Âu Thần đang xem báo kinh tế tài chính, nhưng ngón tay lại không
hề chuyển sang trang khác, sau cùng Âu Thần ngẩng đầu lên, lặng lẽ nhìn
cô chăm chú.
“Anh rất lấy làm tiếc, những tin tức trên báo chắc chắn khiến em cảm thấy
rất phiền.”