BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 75

“47 giây!”

Tất cả đèn của trường quay đều tập trung ánh sáng lên sân khấu, trong góc
khuất dưới hàng ghế khán giả, ẩn giấu dáng hình của một chàng trai, không
ai để ý hắn. So với suy nghĩ của hắn, cô bé thông minh hơn nhiều, Lạc Hi
mỉm cười, việc cô bé biến tấu cách hát sang hát nói kiểu R&B tuy hơi khôi
hài, nhưng lại rất linh hoạt khiến mọi người thích thú, hơn nữa lại có thể
dựa vào những tiếng “hey”, “yoo” để kéo dài thêm thời gian.
Lạc Hi đăm đắm nhìn Hạ Mạt.
Giữa vô số những que phát sáng huỳnh quang, cô bé mười lăm tuổi với
gương mặt có nụ cười rực rỡ nhất, đôi mắt trong sáng, những bước nhảy
non nớt nhưng vui nhộn so với cô bé thường ngày luôn lầm lỳ, lạnh lùng,
thờ ơ hình như là hai người khác biệt, là hai vật thể cơ bản không tồn tại
chung cùng một thế giới.
Chỉ có điều, hai người họ cùng muốn thể hiện bài hát này mà thôi.
Đột nhiên Lạc Hi có cảm giác.
Hình như Hạ Mạt bắt đầu căng thẳng, người đang cứng lại.
Dưới sánh sáng đèn tụ quang nóng rát.
Bàn tay Hạ Mạt bắt đầu từ từ đổ mồ hôi lạnh.
Khi luyện tập, cô bé bảo Tiểu Trừng chỉ phụ trách phần hát nói, còn phần
hát theo nhạc để mình tự hát cũng được. Hạ Mạt rất tự tin khi nói vậy với
Tiểu Trừng.
Cô bé là chị.
Chị là để em dựa vào, chị không thể hoang mang hoảng hốt, không thể
căng thẳng mất bình tĩnh. Nhưng, nhịp đập trái tim cô bé bắt đầu rối loạn,
đầu óc bắt đầu ong ong, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, trước mặt hình như
xuất hiện những ngôi sao vàng đang chuyển động, bên tai chỉ nghe thấy
những âm thanh vù vù. Tiểu Trừng hát nói đã đến câu cuối cùng của bài
hát.
Hạ Mạt cắn răng.
Cô bé nhắm mắt lại, cố gắng để mình quên đi mọi tạp niệm trong đầu, mở
miệng, tiếng hát đã trong cổ họng. Nhưng, cô bé không nghe thấy gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.