BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 767

Có khi nào không bao giờ có được một ngày như thế không...
Đột nhiên Âu Thần nhìn thấy chiếc túi giấy bên trong xe. Trong đó đựng
những tập tranh anh mua ở tiệm sách, định cùng cô tặng cho Tiểu Trừng,
nhưng khi nãy những cử chỉ có phần xa lạ và khách sáo của Hạ Mạt lúc
bước xuống xe đã khiến anh quên mất.
Chiếc túi giấy yên lặng ở lại trên ghế xe.
Giống như bị người ta bỏ rơi vậy.
Âu Thần không nói gì, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa xe, bên đường có
một cửa hàng bán sách mỹ thuật vụt ngang qua nhanh trong cơn mưa, Âu
Thần lập tức la lớn: “Dừng xe!”.
Tài xế dừng xe bên đường.
Âu Thần đi vào tiệm sách, anh bước thẳng đến trước mặt nhân viên cửa
hàng sách hỏi:
“Ở đây có cuốn From Monet To Picasso không?”
Nhân viên cửa hàng sách tra tìm một lúc, đúng là có. Âu Thần cầm tập
tranh quay trở lại xe, mưa khiến người anh hơi ướt một chút, anh nói với
giọng hơi trầm:
“Quay lại bệnh viện!”

***

Tại ban công ở cuối dãy hành lang bệnh viện.
Những hạt mưa bụi nhẹ nhàng rơi vào từ bên ngoài ban công, chiếc áo
trắng của Lạc Hi đã bị mưa tạt hơi ướt thành ra trông nhàn nhạt, trong suốt.
Lạc Hi xoay người đứng dậy, ánh mắt dịu dàng nhìn Doãn Hạ Mạt một
cách thành khẩn.
“Hạ Mạt, là anh đã sai... anh đã quá yêu em, đã quá lo sợ mất em... nên anh
đã suy tính hơn thiệt quá nhiều, đôi khi lại quá trẻ con... nhưng đây là lần
đầu tiên anh phạm lỗi nên vẫn còn cơ hội để sửa lỗi phải không em?”
Lạc Hi nhẹ nhàng mỉm cười nhìn gương mặt Doãn Hạ Mạt, dường như chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.