BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 770

thế những gì em vừa nói lúc nãy, tất cả anh đều không tin”.
Hàng mi cô khẽ run nhẹ.
“Em đang đánh lừa anh đúng không? Những lời nói mà khi nãy em đã
nói...” Nụ cười dịu dàng của Lạc Hi, những ngón tay anh dịu dàng đặt lên
môi cô, “đều là giả hết đúng không em? Hạ Mạt của anh thật là, diễn kịch
tốt thật đấy...”.
“Lạc Hi...”
Nụ cười của Lạc Hi khiến Doãn Hạ Mạt kinh ngạc.
Một lúc sau, cánh tay Lạc Hi bỗng gồng sức choàng qua bờ vai của Doãn
Hạ Mạt, anh cúi đầu hôn cô!
Hôn cô mà không hề dự tính trước!
Nụ hôn này tràn đầy hương vị của sự tuyệt vọng, nhưng, nụ hôn dường như
mang theo một nỗi khao khát và tia hy vọng cuối cùng, vì thế cái hương vị
của sự tuyệt vọng này càng nồng nhiệt hơn khiến con tim Hạ Mạt trở nên
hoảng loạn! Doãn Hạ Mạt muốn lùi lại, cô vùng vẫy nhưng không được, rồi
thân người lại dần dần như bị trúng bùa mê không động đậy gì được nữa,
Doãn Hạ Mạt cảm nhận nụ hôn tuyệt vọng của Lạc Hi, cô cố gắng quên đi
tâm trạng của mình, không hồi đáp gì cả, cứ như người gỗ vậy, cô chỉ còn
biết nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Ở cuối dãy hành lang bệnh viện.
Những lá cây xanh biếc của cây thường xuân giăng đầy trên bức tường.
Trên ban công.
Mưa bụi đang bay.
Hình bóng của hai người họ như bị bao vây bởi sương và mưa, làn sương
trắng nhàn nhạt, giống như một bức tranh thủy mặc vậy, mãi mãi không bao
giờ phai.
Trên hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân nặng nề đến khó tả, nó làm
những hình ảnh tĩnh lặng trong làn sương ấy bỗng giật mình tỉnh giấc. Lạc
Hi vội buông Doãn Hạ Mạt ra.
Lạc Hi sững sờ... nhìn Doãn Hạ Mạt.
“Anh thật đã...”
Cơ thể Doãn Hạ Mạt đông cứng và lạnh buốt, làn hơi lạnh đó truyền từ bờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.