Thẩm Tường vốn dĩ đang hy vọng Doãn Hạ Mạt lấy chồng giàu sang có thể
giúp Lạc Hi thấy rõ bộ mặt mê danh hám lợi của người con gái đó, cô ấy
không đáng để anh phải như thế này!
Nhưng…
Hơi thở của Lạc Hi càng ngày càng yếu ớt, gương mặt anh càng ngày càng
nhợt nhạt, khiến Thẩm Tường vô cùng lo lắng, giống như sức sống của Lạc
Hi đang dần lụi tàn, giống như anh sẽ biến mất trên cõi đời này bấy cứ khi
nào.
“Anh không thể lại uống rượu nữa!”
Thẩm Tường không thể ngồi yên được nữa, cô giành lấy ly rượu từ trong
tay Lạc Hi, Lạc Hi đờ đẫn nhìn bàn tay trống trơn của mình như thể đó là
món đồ cuối cùng mà anh có được cũng bị người khác cướp đi.
“Cô ta đáng để anh như vậy sao? Cô ta rốt cuộc có gì tốt chứ?! Chẳng qua
chỉ là một người con gái lẳng lơ mà thôi, vì danh lợi không chừa mọi thủ
đoạn, chỉ muốn trèo cao, anh đã vì cô ta làm biết bao nhiêu chuyện, một khi
cô ta có cơ hội được gả vào gia đình giàu sang quyền thế thì liền vứt bỏ
anh…”
“Đủ rồi!”
Không muốn nghe thêm những lời này, Lạc Hi gắng sức đứng lên, người
Lạc Hi lảo đảo, không biết là do đã uống nhiều rượu hay là do mấy ngày
nay anh mất ngủ, không hề chợp mắt, trước mặt Lạc Hi là một màu đen u
tối đầu anh choáng váng dữ dội!
“Lạc Hi …”
Thẩm Tường lo lắng đỡ lấy anh, cảm nhận đựơc cơ thể anh rất lạnh, yếu
đuối như lớp sương trắng phảng phất trong đêm.
“Anh không khoẻ đúng không, tại sao người lại lạnh như vậy…”
“Anh Hai, nếu không có gì thì em về trước đây.”
Trong cơn choáng váng, những sự vật xung quanh đang hiện ra mờ mờ ảo
ảo trước mặt anh, Lạc Hi cố gắng khắc chế sự mệt mỏi cất tiếng chào ông
chủ Hạ, rồi vùng tháo ra khỏi vòng tay của Thẩm Tường, từ từ đi ra khỏi
quán bar. Tối nay Thẩm Tường gắng gượng lôi Lạc Hi ra khỏi nhà, cô bảo
người có ơn với Lạc Hi là ông chủ Hạ đang muốn gặp mặt anh, chung quy