BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 884

Trân Ân hoảng loạn thét nhỏ, cô sợ hãi đưa tay vào ví, thậm chí không dám
mở rộng miệng chiếc ví ra. Không thể để Phan Nam thấy được, nếu Phan
Nam nhìn thấy trên điện thoại của Hạ Mạt hiển thị người gọi là “Lạc Hi”
thì sẽ hỏng mất! Trân Ân lúng túng mò mẫm tìm chiếc điện thoại đang
không ngừng reo, cuối cùng cũng mò thấy, cô dùng ngón tay ấn phím tắt!

Bất chấp tất cả…
“Tút, tút, tút, tút…”
Cái ống nghe chìm dưới mặt nước truyền lại âm thanh bị ngắt ngang, giống
như sợi tơ cuối cùng cũng đã đứt lìa, không còn gì để bận tâm nữa, “nó” đã
ra đi yên lặng…
Chạy đến bên anh chứ…

“Con đồng ý.”
Trong giáo đường, Doãn Hạ Mạt khe khẽ trả lời.
Ngày mùa thu hôm đó, ánh nắng tươi đẹp rực rỡ khác thường, xuyên qua
tấm kính đầy màu sắc được vẻ đủ kiểu tranh trong giáo đường, từng tia
sáng rực rỡ như bay bay, xoay tròn. Hai hàng ánh nến lung linh ấm áp, dưới
vòm trời giáo đường tráng lệ nguy nga, trong ánh mắt vui mừng của các
quan khách…
Âu Thần đăm đắm nhìn Hạ Mạt.
Anh chậm rãi gỡ sợi ren lụa màu xanh cuốn trên cổ tay đã nhiều năm.
Nhẹ nhàng nâng tay Hạ Mạt lên.
Nhẹ nhàng…
Quấn sợi ren lụa màu xanh đẹp đẽ ấy…
Từng vòng từng vòng…
Từng lớp từng lớp…
Buộc trên ngón tay của cô…
Sau đó…
Kết thành hình con bướm xinh xắn…
Ngón tay trắng ngần, dải ren lụa mềm mại nhẹ bay, tận đáy lòng Âu Thần
như có một niềm xúc động trào dâng nóng hổi đến nghẹt thở, giống như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.