BONG BÓNG MÙA HÈ - Trang 991

nói như thể từ trong cổ họng dồn ra, đôi môi anh trắng bệch như giấy.
Trong lòng Doãn Hạ Mạt đau xót, trầm lặng lúc lâu cô hạ giọng nói:
“Đã từng yêu.”
Trong không trung, những bông tuyết xoáy lên như cơn cuồng phong, từng
mảng, từng mảng óng ánh trong suốt. Câu nói của Doãn Hạ Mạt vọng ra
trong đêm tĩnh mịch, trong đáy mắt Lạc Hi dần dần xuất hiện giọt nước
mắt.
“Cứ xem như là lời an ủi, anh cũng vẫn cứ vui.” Chỉ cần câu nói này cũng
đã quá đủ rồi, từ nay về sau, những ngày tháng không có cô bên cạnh, anh
sẽ tiếp tục sống vui vẻ, cô đã từng yêu anh, thực sự đã từng yêu anh.
“Cảm ơn em, Hạ Mạt.”
“Quên em đi, được không?” Những bông tuyết không ngừng rơi trên mái
tóc của Doãn Hạ Mạt làm ánh lên khuôn mặt trắng ngần của cô, “Sau này
sang đến Mỹ hãy bắt đầu cuộc sống mới, hãy quên em đi có được không?”
“… Đây là điều em mong muốn sao?”
“Đúng vậy.”
“Được, anh sẽ quên em.” Lạc Hi mỉm cười nhìn cô, trong đôi mắt đen láy
như có một làn sương mù che phủ, “Nhưng em phải đồng ý với anh một
chuyện”.
“Anh nói đi.” Doãn Hạ Mạt tập trung lắng nghe.
“Đừng quên anh, bất luận thời gian có bao lâu, vĩnh viễn đừng quên anh
nhé.” Lạc Hi nhìn cô, giống như muốn đem hình ảnh của cô khắc sâu vào
trong tâm khảm của mình, “Cho dù chỉ đặt anh trong một góc rất nhỏ của
trái tim em”.
Trong khung cảnh hoa tuyết vờn bay đầy trời.
Lạc Hi đang rộng cánh tay nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Những bông hoa tuyết trắng muốt, trong suốt.
Cơ thể của hai người bị những bông tuyết mỏng manh bao phủ, anh ôm cô
thật nhẹ, giống như là ôm một người bạn sẽ không bao giờ có cơ hội được
gặp lại, giọng nói Lạc Hi rất nhẹ, nhẹ nhàng bên tai cô:
“Hạ Mạt, chúc em hạnh phúc!”
Doãn Hạ Mạt run run khép đôi bờ mi, nhẹ nhàng đưa cánh tay lên ôm lấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.