BÔNG CÚC NHỎ - Trang 39

Tôi chỉ thấy hạ thể đau đớn kinh khủng, lưng cũng đau giật.
“Bông cúc nhỏ, xin lỗi, tôi đã đến muộn…” Hắn khóc, Âu Cảnh Dịch quỳ
xuống úp trên người tôi, ôm lấy đầu khóc nức nở.
Trên người hắn cũng chi chít vết thương.
“Âu Cảnh Dịch, thế còn Lý Hoa Thành đâu?” Tôi gắng ngồi dậy, kéo áo lên
che người, thều thào.
“Anh Thành mang một đám khác đi tìm chị Hai…”.
Họ chia thành ba tốp, tìm khắp Cao Hùng.
“Âu Cảnh Dịch, mang, mang tôi về, đừng… đừng nói với anh Thành
rằng…” Nói đến đây, nước mắt tôi chảy ra tràn trề, đứng dậy, tôi lần ra cửa,
ngoài cửa là bọn thủ hạ của Âu. Bọn họ đều phẫn nộ nhưng im lặng…
“Tôi có phải là chị Hai của các bạn không?” Tôi nhìn vào mắt họ, bình thản
hỏi. Họ đều gật đầu, lần lượt, kiên quyết…
“Tốt, thế thì việc ngày hôm nay xảy ra, ngoài chúng ta, không được hé cho
ai biết.” Tôi không muốn lại… trở thành gánh nặng làm mệt mỏi Lý Hoa
Thành nữa.
“Chị Hai…” Họ kêu lên, giận dữ, nhưng không dám nói.
“Tôi xin mọi người…” Họ rưng rưng gật đầu.
Ai nói trong đêm tối không có ánh sáng? Những người bạn bè này có nghĩa
khí, đó là ánh sáng…
“Âu Cảnh Dịch, mang tôi về, tôi mệt quá…” nói hết, tôi ngã xuống, lại một
lần nữa mơ hồ, mất ý thức…
“Chị Hai, ngoài kia có người gây sự, đại ca Thành lại đi vắng…” Ớt tới
trước mặt tôi, nói với vẻ mặt hơi bối rối.
“Không cần gọi đứa nào đâu, kêu bọn Tiểu Tứ bên kia sang đây, còn để tôi
đi xem!”
Tôi đứng lên, lắc mái tóc dài uốn lượn sóng, xốc lại dây áo, kéo phẳng lại
chiếc quần da đen bóng, dẫn Ớt đi xuống nhà…
Khuyên bạc trên tai, kêu leng keng thanh thoát… giày cao đế mảnh dưới
chân, cất lên những tiếng bước chân nhẹ nhõm… năm đó tôi mười tám tuổi,
tôi là người đàn bà của Lý Hoa Thành.
Không còn là gánh nặng… không còn là cành cúc hoạ mi mềm mại tay chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.