BÔNG CÚC NHỎ - Trang 47

không đánh trả.
Anh nhíu mày, lau vết máu ở khoé miệng. “Cho tao vào xem cô ấy.”
“Mày không xứng đáng! Hồi đầu thì lôi cô ấy về đây, giờ lại vứt cô ấy đi,
mày có phải là thằng đàn ông không?” Âu Cảnh Dịch gào lên.
Tôi nghe thấy Lý Hoa Thành lại hự lên một tiếng, tôi lo lắng quá, ngồi dậy,
gọi yếu ớt.
“Âu Cảnh Dịch, đừng đánh nữa… Đừng đánh anh ấy nữa!” Đau, chắc chắn
rất đau.
Cửa mở, Lý Hoa Thành lếch thếch đi đến bên tôi, tôi mở mắt nhìn mồm
miệng anh sưng vù…
Những cảm giác đắng, chua xót, yêu, hận xáo trộn, không biết cảm giác
nào mạnh hơn…
Tình yêu, lẽ nào khó khăn và đắng đót vậy ư?... Vì sao, tình yêu làm chúng
ta chất chồng vết thương?
Một tuần sau, tôi ra viện.
Lý Hoa Thành lái xe chở tôi về “nhà” chúng tôi.
Tôi ngồi trên sô pha, đầu còn quấn băng, lạnh lùng nhìn anh ta rót ly nước
nóng cho tôi.
“Tôi đã gặp con bé đó…” Vấn đề, vẫn phải giải quyết thôi…
Người Lý Hoa Thành cứng lại, quay nhìn, hối hận và khổ sở vẽ lên trong
mắt anh.
“Anh yêu nó chứ? Nếu thích thì, mang nó về đây… dù sao cũng là đứa con
gái trong sạch.”
Tôi nhắm mắt, không muốn nhìn mắt anh nữa, sợ rằng nếu nhìn, nước mắt
sẽ lại chảy ra…
Anh trầm ngâm hồi lâu “Vì sao lại nói thế? Em không giận?”
Anh bước đến trước tôi, đứng cúi nhìn tôi từ trên cao, tôi còn biết làm gì
đây… khóc gào, làm mình làm mẩy, rồi treo cổ tự vẫn?
“Em không muốn trở thành gánh nặng cho anh, nếu anh thích, anh cứ đi.”
“Vì sao? Vì sao em trở nên thờ ơ như thế?” Anh vứt cốc nước trên tay đi,
quỳ xuống, gào lên giận dữ.
Vì sao? Vì sao? Hỏi thật hay. Tôi thì vì sao ư?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.