BÔNG CÚC NHỎ - Trang 50

Tôi gạt được người chắn đường, giữa biển máu tìm Lý Hoa Thành…
Nước mắt rớt xuống, tôi thấy Lý Hoa Thành nằm gục giữa vũng máu… Tôi
vực anh dậy, ôm lấy anh gào lên.
“Không cho anh chết! Không cho, không cho! Có nghe thấy không hả?”
Tôi cõng anh lên, Hải Hổ chắn cho chúng tôi. “Chị Hai, đi mau”
Tôi cõng Lý Hoa Thành lên, nghiến răng, từng bước từng bước cõng anh đi
qua địa ngục nhân gian.
“Lý Hoa Thành, nghe chưa hả?... Anh không được chết…”
Tiếng tôi không giấu được đang run rẩy, nước mắt chảy ra điên loạn.
“Bông… cúc…nhỏ, xin lỗi… anh vẫn… luôn… yêu em… yêu em… yêu
em…”
Anh lắp bắp, giọng nói vẫn mềm như thế, mềm tới mức đứt ruột đứt gan.
“Lý Hoa Thành, anh còn nợ em một mạng sống! Quên à, sáu năm trước,
anh bảo anh nợ em một mạng sống… Mạng anh là của em, không cho anh
chết! Không cho!”
Tôi đau đớn gào lên, hy vọng có thể gào cho anh tỉnh lại, gọi lại được sinh
mệnh.
Va một cái, tôi ngã nhào trên nền nhà, tôi khốn khổ ôm chặt lấy Lý Hoa
Thành, anh mở to mắt, mặt lộ ra một vẻ cười điềm đạm.
“Thôi để kiếp sau… anh trả mạng sống… cho em…” Tay anh vẽ qua mặt
tôi, nhẹ bỗng. Tôi cuống cuồng hôn anh, nhưng không còn cảm thấy được
một chút hơi ấm nào… không hơi ấm…
“A…” kiếp sau, tôi không cần kiếp sau…
Lý Hoa Thành… kiếp này anh còn chưa đi cùng tôi đến lúc cuối cùng, vẫn
còn chưa, chưa hề…
Những giọt mưa như cánh hoa rơi, phiêu linh… những cánh hoa cúc… theo
gió… tôi lặng lẽ đứng yên.
Để mưa, để hoa rơi, thấm đẫm toàn thân tôi, một tấm áo khoác choàng lên
tôi, rèm mi nhìn lên, trống rỗng nhìn người bên cạnh.
“Bông cúc nhỏ, mưa càng to hơn rồi, đi thôi.” Âu Cảnh Dịch giương ô, che
mưa cho tôi, thương xót nói.
“Tôi muốn… ở bên anh ấy thêm một chút…” Tôi nhìn bia mộ, nước mắt đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.