BÔNG HOA ĐÁ - Trang 49

– Xin cảm ơn ông.
Con người tham lam đó, cảm thấy như tâm hồn bay bổng, không nên

kiềm chế làm gì. Chỗ này có thể mua được cả một đàn ngựa hay đàn bò đấy
chứ. Mấy cô vợ lớn bé của lão chủ, đứng gần ngay đó, lấy khăn mùi xoa ra
lau nước mũi, còn lão chủ thì nói với viên quản lý:

– Sao hả, lại còn giễu cợt ta nữa ư?
Viên quản lý giơ tay giành lại chiếc túi, nhưng trong đó chẳng có gì cả,

chỉ có đám bụi bay ra mà thôi. Lão chủ lấy tay che miệng, ra khỏi phòng,
những người còn lại ai đi đường người ấy. Chỉ mỗi viên quản lý và Vanca
còn đứng lại đó. Vanca vô cùng sửng sốt, còn viên quản lý thì rít lên độc ác:

– Người làm sao thế hả? Ngươi lấy những thứ ma quái đó ở đâu ra thế?

Ngươi định chơi ai thế hả?

Vanca thấy mọi chuyện trở nên tồi tệ, nên đành phải kể hết mọi chuyện

không dám giấu giếm điều gì. Viên quản lý nghe xong hỏi lại:

– Ngươi nói là bà ta hứa hẹn sẽ cho ngươi nhận thưởng sao?
– Vâng, bà ấy hứa thế - Vanca nín thở trả lời.
– Bà ấy hứa là ngươi sẽ nhận thưởng của ta sao?
– Vâng, bà ấy nói: Ông sẽ thưởng cho tôi vì những viên đá ấy mà.
– Thế thì hãy nhận đi này. - Viên quản lý rít lên và tát vào miệng Vanca,

khiến suýt nữa cả hàm răng bay đi mất.

– Đấy, món thưởng của ta dành cho ngươi đấy, để suốt đời ngươi không

bao giờ có thể quên được bà ấy.

Và hiển nhiên là từ ngày đó, Vanca không còn sinh lực để lê đôi chân của

mình nữa. Anh ta trở thành kẻ tiều tụy, đến mức ai trông thấy cũng cảm
thấy tội nghiệp:

– Đáng thương thay cho chàng thanh niên.
Viên quản lý cũng chẳng may mắn hơn. Ngay ngày hôm sau, lão chủ mỏ

cho gọi hắn ta đến và nói:

– Tại sao ngươi dám đem những viên đá phù thuỷ đó cho ta hả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.