BÓNG MA NHÀ MỆ HOÁT - Trang 108

Chương Hai Mươi Ba

Tôi giật mình khi nghe thấy ông Ômya nói thẳng vào tai tôi như thế.

Tính đốt tay, tôi biết ông Ômya đã được hơn hai tháng. Thực tình, lúc

mới biết ông tôi cũng có giữ gìn ý tứ trong cử chỉ và lời nói (vì nói thực bao
giờ tôi cũng nghi ngờ những người ngoại quốc tự động đến tìm tôi) nhưng ít
lâu sau này thì tôi mến ông thực tình.

Ấy là vì trong những lúc nói giỡn hay kể cho nhau nghe những chuyện

đứng đắn cũng như lúc bàn về thời thế trong những khi uống nước suông
hay nhậu nhẹt say sưa bí tỉ, ông Ômya lúc nào cũng tỏ ra là một người lịch
sự, có một thái độ nghiêm túc, với những lời bình luận triết trung nhân ái.

Thường thường, ông cũng giữ gìn lời nói không dùng những ý kiến hay

danh từ gì quyết liệt. Thế mà hôm nay, kể xong câu chuyện đem từ dãy
Trường Sơn về... Ông Ômya gật đầu và nhắc lại:

- Vâng. Chính những lầm lạc đó đã giết chết Tôkubê lúc ở nhà ông bạn

ăn tân gia về... Nhưng xin nói ngay rằng đó chỉ là ý nghĩ của tôi thôi, xin
tùy nơi ông bạn suy xét mà cho là say hay trúng gió.

Trước khi nghe ông bạn đưa ra ý kiến, ta hãy cùng nhau tóm tắt câu

chuyện Tôkubê như thế này: Trần Hữu Lăng, bạn tôi, là một người Nhật tên
là Tôkubê. Anh ta làm mật vụ phụ trách trông coi một kho tàng ở dãy
Trường Sơn, không có vợ, có con ở Việt Nam. Hồi Nhật chiếm đóng ở đây,
anh muốn lấy một cô gái tên là o Phương Thảo, cháu của Mệ Hoát, nhưng
cả Mệ Hoát lẫn cô gái khước từ tình cảm của anh nên anh nổi nóng phá hết
cả cái lâu đài của Mệ Hoát, cướp đi một số cổ ngoạn đem đi. Phương Thảo
đã tự trầm và Mệ Hoát chết trong ngọn lửa. Tôi di cư vào Nam ở cái nhà
xây trên cái nền cũ nhà Mệ Hoát, đêm đêm tôi thấy bóng ma Mệ Hoát và o
Phương Thảo hiện ra nhưng tuyệt nhiên không làm hại gì đến tôi hay là các
bạn hữu của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.