BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 102

- Cám ơn, họ vẫn mạnh đều. Thế ra hai người tưởng tôi không về nữa à?
Sao không thấy lập bàn thờ-Ông Hai đang cố kìm nén nhưng càng ngày
càng nóng dần lên.
Huệ biết không thể chần chừ được nữa, nàng chạy đến ôm chặt lấy ông,
nhưng không xong:
- Quỳ... xuống!

Nghe tiếng quát, Sơn giật mình tỉnh giấc, hoảng hốt biết rằng cha mình đã
về, hắn chạy như bay xuống phòng khách.

Thế là lần thứ hai trong đời, Sơn ăn đòn, chiếc roi da mang theo sự giận dữ
của ông Hai quất ngang lưng. Anh run lên đau đớn nhưng vẫn ôm chặt lấy
Huệ trong lòng.
- Chúng mày ra khỏi nhà tao, cút ngay! Sau khi đã làm những gì cần làm,
nói những gì cần nói, ông đau đớn lê bước vào phòng riêng, gieo mình
xuống cái giường quen thuộc, buồn bã trong cô đơn.

Sơn lặng lẽ thu xếp tư trang cho cả hai người, Huệ vẫn chần chừ rồi xuống
bếp chuẩn bị cho ông Hai nồi cháo. Họ lưu luyến nhìn ngắm khắp mọi nơi
trong căn nhà, thắp mấy nén nhang cho tổ tiên để tạ lỗi, không quên đậy kín
tô cháo và chuẩn bị sẵn một chai nước lọc, một lọ thuốc trợ tim cho ông
Hai rồi khép cửa ngoài, bước ra.

Ở góc sân trước nhà là một bao cát, mọi ngày vẫn im lặng, hôm nay bỗng
lay động như nhắc nhở với Sơn về sự có mặt của nó. Huệ chần chứ không
muốn đi, nên cứ hết ra lại vào. Sơn không kiên nhẫn được nữa, anh cởi áo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.