BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 172

cái mênh mông ấy, chiếc thuyền như một chiếc lá khô nhỏ bé, trơ trọi, trong
tầng tầng lớp lớp sóng lừng dữ dội, đang ra sức xô đẩy, vùi dập nó. Gần
100 con người nằm im lìm, chẳng có nhu cầu ăn uống gì, chỉ cần mặc kín
và chăn ấm là đủ, ai nấy đều mệt mỏi, mặt tái nhợt, say sóng.


Ngoài việc chăm sóc các hành khách, Đầy còn được dậy cho cách lái tầu
phòng khi cần đến. Tiếp thu nhanh, nhất là khi bắt đầu biết lái theo cái mặt
số(92) la bàn thì thấy ham mê, Đầy cứ đòi lái luôn, bấy giờ hắn mới biết
hướng Đông là khoảng 90 độ la bàn.


Đầy không mang theo hành lý như những người khác, hơi tủi, cái gì cần
cũng hỏi xin ông chủ thuyền, ông chỉ cười không nói gì. Gần tối Đầy phát
hiện ra một người nữa cũng giống như mình, không có hành lý(93), người
nho nhã mảnh mai, khuôn mặt xương xẩu khắc khổ, hơn Đầy khoảng năm
bẩy tuổi, ít nói, anh là Kiên, giọng nói có chút gì pha miền Nam.


Kiên cảm động mỗi khi ai lo cho mình việc gì. Thận trọng trong lời ăn
tiếng nói, khiêm nhường, gần gũi với Đầy, có thể chỉ vì anh đang cần tìm
cho mình một “đồng minh” trong khi phải chống lại cái nghèo và cái bẩn.

- Thấy gì chưa?-Kiên trở mình hỏi Đầy.

- Anh không ngủ à? Mà thấy gì hả anh, còn lâu mới tới Hồng Kông-Đầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.