BÓNG NƯỚC HỒNG KÔNG - Trang 320

Út Thường vẫn mong gặp lại Hà Còi, hay khôn vặt mà tham vọng; thi
thoảng anh cũng nghĩ về Ngọc Lan người vợ đã bỏ xác ở Biển Đông. Anh
không ngừng mơ về Ngân, niềm hy vọng, phần còn lại của cuộc đời anh.
Đã bao đêm anh mơ về một ngày có nàng bên anh trong giấc ngủ, có nàng
và một đứa con trên một chiếc tầu đánh cá, nàng sẽ òa lên sung sướng khi
cá đầy khoang. Nàng an ủi, chia sẻ buồn vui cùng anh. Không giống như
bao ước mơ của người đời, ước mơ của Út Thường thật giản đơn, bình dị
và rất đời thường mà chẳng bao giờ thành hiện thực.


Ngày 19 tháng 7

“Sau những xung đột, những cuộc so găng đầy máu và nước mắt, cuộc
sống chắc là sẽ bình yên, sẽ khá lên chăng?”


Trời vừa xẩm tối, thành phố đã lên đèn. Mỗi góc nhỏ sau vườn, từng viên
sỏi ngoài hiên đều như xôn xao tắm trong muôn màu ánh sáng, ở nơi một
không gian như thế, ai biết ai giầu nghèo, ai thấy ai áo gấm quần lanh.
Người ta đến sòng bạc là cốt để thưởng thức mùi vị đồng tiền, và biết đâu
lại tìm được bản ngã của mình?


Kiên chưa từng đến những nơi thế này mà hôm ấy lại xuất hiện cùng 2 đàn
em của Út Thường. Vừa thấy anh trước tiền sảnh, những lời có cánh đã thi
nhau bay lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.