BÓNG RẮN - Trang 133

Tôi ngấu nghiến hết một bánh sandwich kẹp thịt ức và uống cạn 2 ly trà đá.
Walt nhấm nháp một miếng sườn, nhưng cậu ta dường như không được
ngon miệng gì cho cam.

Trong khi ấy thần Thoth cầm chiếc guitar Gibson lên. Ông đánh lên một
khúc âm vũ bão khiến cho nền sân vận động rung bần bật. Kể từ sau lần
cuối tôi nghe thấy thì thần Thoth đã tiến bộ hơn hẳn rồi. Khúc nhạc nghe
hẳn hoi là một khúc nhạc, chứ không giống như tiếng một con dê núi bị tra
tấn nữa.

Tôi cầm mẩu bánh bắp ve vẩy chỉ xung quanh. “Nơi này trông được lắm.”

Thần Thoth chậc lưỡi. “Được hơn mấy đại bản doanh trước của ta ấy nhỉ?”

Lần đầu tiên tôi với Sadie chạm trán vị thần của tri thức này, ông ấy đang
chui rúc trong khuôn viên trường đại học địa phương. Ông ta đã thử thách
giá trị của chúng tôi với việc sai chúng tôi đi phá nát nhà của Elvis Presley
(chuyện dài lắm), nhưng hy vọng lúc này chúng tôi đã qua khỏi giai đoạn
thử thách đó rồi. Tôi thì thích vơ vẩn trong khu vực ngoài sân bóng mà ăn
thịt nướng hơn.

Thế rồi tôi nghĩ đến những hình ảnh mà Khuôn Mặt Của Nỗi Khiếp Sợ đã
cho tôi thấy - mẹ tôi trong cơn nguy hiểm, một khối đen nuốt chửng linh
hồn người chết, thế giới tan rã trong Biển Hỗn Mang - ngoại trừ một hòn
đảo nhỏ nổi lều bều trên đầu con sóng. Ký ức ấy chừng như đã giết chết sự
ngon miệng của tôi.

“Thế này...” Tôi đẩy đĩa mình ra xa. “Kể cho tôi nghe về mấy cuộc tấn công
của đám quỷ sứ đi. Và ông lúc nãy đang nói gì với Walt thế?”

Walt nhìn trân trân xuống miếng sườn heo đang ăn dở.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.