BÓNG RẮN - Trang 150

Đằng sau mấy ống khói, một giọng nói mong manh thỏ thẻ:

“Ha-lllooooo!”

Vị thần mặt trời xưa tên Ra thò đầu ra. Ông ta cười toe toét nhe hàm răng
sún sạch rồi khập khiễng đi quanh mái nhà, miệng lẩm bẩm, “Mấy con
chồn, mấy con chồn. Bánh quy, bánh quy, bánh quy!” Ông thò tay vào mấy
lớp gấp trên khố rồi tung vụn bánh quy lên trời như tung hoa giấy - và,
vâng, tả sao thì tởm y như vậy đấy.

Bast căng hai cánh tay ra, mấy con dao của cô ta bật ra tay. Chắc chỉ là một
phản xạ ngoài ý muốn thôi, nhưng trông Bast rất muốn được xoẹt mấy con
dao lên người ai đấy - bất cứ người nào. Cô ta miễn cưỡng chuồi những
lưỡi dao vào lại trong ống tay áo.

“Tin à?” Bast bảo. “Ta đang giữ nhiệm vụ trông trẻ, nhờ ơn chú Amos của
cháu đấy, ông ấy yêu cầu ta giúp cho. Còn shabti của Sadie đang chờ cháu
dưới lầu kìa. Ta đi chứ?”

Giải thích về Sadie và shabti của con bé thì sẽ phải mất cả một cuộn băng
riêng biệt.

Em gái tôi không có tài khắc tạc những bức tượng phép thuật. Ấy vậy mà
cũng không ngăn được con bé thử sức. Con nhỏ từng có ý tưởng nông nổi
rằng nó có thể tạo được một shabti hoàn hảo để làm vật hiện thân cho nó,
nói giọng nó và làm hết mọi việc nhà của nó như một con robot được điều
khiển từ xa. Tất tật những lần thử sức trước của nó đều đã nổ tung hay rối
tinh rồi mù lên, khiến Khufu cùng học viên vỡ lòng phải hoảng kinh. Tuần
trước Sadie đã tạo ra một Ấm phích phép thuật có cặp mắt đảo tới đảo lui
biết bay quanh phòng và la toáng lên. “Tiêu diệt! Tiêu diệt!” cho đến khi nó
va bốp một phát vào đầu tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.