BÓNG RẮN - Trang 162

ấy thông tin thôi đã như một viên đạn ghim vào ngực tôi. Nếu như tôi cố
gắng chạm vào nó, tôi e rằng nó sẽ đi thẳng vào tim tôi và giết tôi chết mất.
Tôi giải thích về người bạn ma xấu xa của tôi, chú Vinnie, và cách chúng
tôi định nài xin sự giúp đỡ của gã.
Zia trông kinh tởm ra mặt. “Setne hả? Như tên huyền thoại Setne ấy à?
Carter có biết không là--?”
“Có.”
“Và thần Thoth gợi ý điều này?”
“Ừ.”
“Và hai người thực sự định làm thế?”
“Phải.”
Cô ấy nhìn chằm chằm xuống dòng sông Nile. Có lẽ cô ấy đang nghĩ về
ngôi làng của mình, vốn tọa lạc bên bờ của dòng sông này cho đến khi nó bị
hủy diệt bởi các nguồn lực của Apophis. Hay cô đang hình dung toàn bộ
quê hương làng xóm của mình đang sụp đổ từng mảng xuống Biển Hỗn
Mang.
Tôi hy vọng cô ấy sẽ nói với tôi rằng kế hoạch của chúng tôi quá điên rồ.
Tôi nghĩ cô ấy sẽ bỏ mặc tôi đây mà quay trở lại Khu vực một.
Nhưng tôi lại tin rằng cô ấy đã phải quen với nhà Kane – cô nàng tội
nghiệp. Kể từ bây giờ cô ấy bắt buộc phải biết rằng tất cả những kế hoạch
của chúng tôi đều điên rồ.
“Được thôi,” cô nói. “Làm cách nào chúng ta đến được cái… nhà dưỡng lão
cho các thần thế?”
“Đợi một chút.” Tôi nhắm mắt lại và tập trung.
Yoo- hoo, Isis ơi? Tôi nghĩ. Có ai ở nhà không?
Sadie, nữ thần trả lời ngay tức thì.
Trong tâm trí tôi, nữ thần xuất hiện trong dáng dấp vương giả với bím tóc
đen. Chiếc áo bà ta mặc trắng nhẹ như tơ. Đôi cánh tỏa sáng lung linh như
ánh mặt trời chiếu gợn lăn tăn qua làn nước trong vắt.
Tôi chỉ muốn đập cho bà ta một phát.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.