BÓNG RẮN - Trang 65

phù hợp, thì bức tượng này có thể biến từ món vũ khí chống lại Apophis
thành một cổng vào cho phép hắn tự do tiến vào Nhà Brooklyn. Nhưng
chúng tôi phải chấp nhận rủi ro. Trừ phi chúng tôi tìm được cách khác để
đánh bại con rắn, bằng không tôi và Sadie sẽ phải dùng đến pho tượng này
cho kế hoạch B.
“Ý tưởng ngu xuẩn,” ngoài ban công một giọng nói vọng vào.
Một chú chim bồ câu đang đậu trên thành lan can. Trong cái nhìn chằm
chằm của con chim có gì đấy rất là không mang vẻ giống chim bồ câu chút
nào. Cái nhìn ấy trông không chút sợ sệt, gần như là nguy hiểm; còn tôi thì
nhận ra giọng nói ấy, giọng mang hơi hướm như đàn ông đầy tính hiếu
chiến hơn là thứ giọng bạn thường nghĩ một thành viên trong họ bồ câu hay
có.
“Horus ư?” tôi hỏi.
Chim bồ câu gật đầu. “Ta vào được chứ?”
Tôi biết ông ta hỏi không phải chỉ vì lịch sự. Ngôi nhà được phù phép
nghiêm ngặt để ngăn không cho những loài gây hại vào, như là chuột, mối
hay các vị thần Ai Cập.
“Tôi cho phép ông bước vào,” tôi trịnh trọng nói. “Horus, trong hình dáng
của… ừm… chim bồ câu.”
“Cảm ơn.” Chim bồ câu nhảy xuống khỏi lan can mà quày quả bước vào.
“Tại sao chứ?” tôi hỏi.
Horus giũ giũ lông. “À, ta muốn tìm một con chim ưng kia, nhưng ở New
York này thì chúng hơi hiếm. Ta muốn một thứ gì đó có cánh, cho nên bồ
câu có vẻ là lựa chọn thích hợp nhất. Chúng thích ứng tốt với thành thị, lại
không sợ con người. Chúng là thứ chim cao quý, cậu không nghĩ thế sao?”
“Cao quý thật,” tôi đồng tình. “Đấy là từ ngữ đầu tiên nảy ra trong trí tôi
khi tôi nghĩ về chim bồ câu đấy.”
“Quả thật vậy,” Horus họa theo.
Rõ là nghệ thuật nói mỉa không tồn tại trong thế giới Ai Cập Cổ Đại, vì
hình như Horus chẳng bao giờ hiểu được. Ông ta tót lên giường tôi mà mổ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.