BÓNG TỐI GIAM CẦM - Trang 105

nhau của sự hổ thẹn khi bị chạm vào nơi tư mật, cũng như sự đau đớn kèm
theo khi nơi đó bị xâm nhập. Đây không phải một nơi trên cơ thể nên được
phô ra. Tôi chắc chắn chưa từng nhìn thấy nó. Khi một trong số các ngón
tay hắn đâm xuyên qua nơi cửa ngõ và xộc thẳng vào phần riêng tư đó, nó
trở thành bộ phận duy nhất tôi biết đang tồn tại. Tôi cong người chống lại
sự xâm nhập, nhưng chẳng giúp gì nhiều lắm. Hắn chầm chậm ấn vào, yêu
cầu tôi phải thả lỏng trước khi trượt ra và sau đó quay trở vào. Việc đó
dường như kéo dài mãi mãi, và trong suốt lúc đó tôi thấy mình tập trung
vào việc không làm bản thân nhục nhã hơn là việc hắn đang làm gì mình.
Ngay lập tức, đau đớn không còn nữa. Có vẻ đã hài lòng, hắn giữ thắt lưng
để giúp tôi nằm thật vững.

Có thứ gì đó to lớn không tin nổi ấn lên lối vào của tôi. Tôi đông cứng.

Chẳng thể nào hắn đưa được cái thứ đó vào bên trong tôi hết. Tôi vùng vẫy.
Chống lại điều không tránh khỏi. “Thả lỏng nào, Mèo Con. Hãy thả lỏng.
Hít sâu vào… tốt, lần nữa nào.” Tôi đang bị xé làm đôi. Toàn bộ vũ trụ đảo
lộn. Hắn ôm tôi thật chắc khi đẩy vào bên trong tôi, suốt lúc đó liên tục
hướng dẫn tôi nương theo. Tôi lắng nghe thật kĩ những câu chữ đều đều của
hắn và cố làm theo điều được bảo. Khi nỗi đau lấn át khoái cảm, tôi cố hết
sức nhét tấm trải giường vào miệng mình. Mất rất lâu hắn mới hoàn toàn
lấp đầy tôi. Hắn bất động, áp đầu lên đầu tôi rồi dịu dàng nói, “Đừng chống
cự”. Hắn mơn trớn hai bầu ngực tôi, bụng tôi, hôn lên vai tôi, một lần nữa
khiến tôi rên rỉ vì khoái cảm trái ý nguyện. Trái ý sao? Thật không? Cơ thể
tôi thả lỏng và vật khổng lồ của hắn nằm yên bên trong tôi. Hơi thở ấm áp
của hắn phả lên gáy tôi, rồi hắn bật ra một tiếng gầm gừ. Âm thanh đó vô
cùng nam tính, vô cùng hoang sơ, khiến tôi phải kinh ngạc.

“Làm ơn.” Tôi thì thào, nhưng lại chẳng biết mình đang cầu xin hắn cái

gì. Hắn đang ở bên trong tôi, trong từng tế bào. Vật đàn ông của hắn đang
đập rộn ràng và tôi có thể cảm nhận được nó. Nhưng hơn thế, tôi biết hắn
có thể cảm thấy tôi. Không chỉ sự run rẩy của tôi. Mà là tôi.

Mỗi ngày trôi qua, tôi lại trở nên dễ tổn thương hơn ngày trước. Mỗi

ngày trôi qua, hắn lại cướp đi nhiều hơn nhận thức về bản thân nơi tôi. Và
bây giờ, hắn đã lấy mất mảnh cuối cùng của nó, mảnh cuối cùng của tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.