BÓNG TỐI VÀ XƯƠNG TRẮNG - Trang 32

CHƯƠNG

3

T

ôi giật mình tỉnh giấc. Một luồng khí mát lạnh lướt dọc trên da, rồi tôi

mở mắt và nhìn thấy thứ gì như một cụm mây tối màu. Tôi đang nằm ngửa
trên sàn tàu. Chỉ mất một vài giây để tôi nhận ra cụm mây đang dần tan để
nhường chỗ cho những làn khói u ám, và, ở giữa chúng là mặt trời mùa thu
rực sáng. Tôi nhắm mắt lại lần nữa, cảm thấy nhẹ nhõm biết bao. Chúng tôi
đang trên đường rời khỏi vùng Vực, tôi nghĩ. Bằng cách nào đó mà chúng
tôi đã vượt qua. Là thật sao? Kí ức về cuộc tấn công của những con volcra
ùa về với tôi trong kinh sợ đột ngột. Mal đâu rồi?

Tôi cố gượng dậy và cơn đau kéo tới chạy dọc khắp vai. Tôi lờ đi và nhấc

người lên. Dưới mắt tôi là một nòng súng trường.

“Đưa nó đi khuất mắt tôi,” Tôi gắt lên và hất nó ra.
Người binh sĩ lại hướng họng súng trở về vị trí cũ và thúc mạnh nó vào

người tôi theo kiểu đe dọa. “Ở yên đó,” ông ta ra lệnh.

Tôi sững cả người và nhìn chằm chằm vào người lính đó. “Chuyện quái gì

với ông vậy?”

“Cô ta tỉnh rồi!” Ông ta ngoái đầu ra sau và la to. Sau đó có hai binh sĩ

khác được trang bị vũ khí cũng đến nhập bọn, là thuyền trưởng và một nữ
Tâm Y. Trong thoáng hoảng loạn, tôi đã nhìn thấy họa tiết thêu màu đen nơi
viền áo kefta màu đỏ của cô ta. Một Độc Tâm Y muốn gì ở tôi chứ?

Tôi nhìn xung quanh. Một Tiết Khí Sư vẫn đứng cạnh cột buồm chính, hai

cánh tay giơ cao và lèo lái chúng tôi đi theo một cơn gió mạnh, đứng bên
cạnh anh ta là một binh sĩ hộ vệ. Boong tàu trơn trượt vì máu ở khắp nơi. Dạ
dày tôi quặn lại khi nhớ đến trận chiến kinh hoàng vừa nãy. Một Thiện Tâm
Y đang chữa trị cho những người bị thương. Mal đâu rồi?

Binh lính và Grisha đứng cạnh lan can, người bỏng rát và bê bết máu, số

lượng thưa thớt hẳn so với khi chúng tôi nhổ neo. Họ đều quan sát tôi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.