BOSS ĐEN TỐI ĐỪNG CHẠY - Trang 109

Nặc Nặc thở dài, lẩm bẩm, “Có lẽ Tiểu Trương quá bận chăng.”

Dù thế thì mẹ vẫn cằn nhằn cả buổi tối, chủ đề vẫn triển khai từ “súp

nấm tuyết sen lửa hấp cách thủy”, từ nguyên liệu, tác dụng cho đến việc bà
đã vất vả khổ sở nấu cả buổi chiều, vì nghe nói hai anh em họ thích ăn. Kết
quả cả hai người đều chưa thấy mặt mũi nồi “súp” ấy ra sao đã bỏ đi mất.

Để tránh cho đôi tai không bị mọc nấm, và không đả kích đến lòng tự tin

của mẹ để sau này bà tiếp tục nấu cơm, Nặc Nặc cuối cùng đã gật đầu nhận
lời, hôm sau mang đến chút súp nấm tuyết cho Tiểu Trương. Vì vậy mới có
cảnh tượng Nặc Nặc ôm cặp lồng đứng trước văn phòng Tiêu Đại boss ngần
ngừ băn khoăn.

Tần ngần hồi lâu, Nặc Nặc vẫn gõ cửa bước vào, ậm ừ, “Tiêu tổng, canh

của anh có rồi đây.”

“Ừ.” Tiêu Đại boss chẳng thèm ngước mắt lên, vẫn vùi đầu vào đống tài

liệu trước mặt, bút bi trong tay, đang viết gì đó. Bình thường tình huống này
chứng tỏ Tiêu Đại boss siêu bận, không rảnh để quan tâm tới thỏ trắng. Nặc
Nặc cũng sẽ tự giác đặt cặp lồng xuống rồi đi ra.

Nhưng hôm nay, Nặc Nặc thấy không khí cứ ngượng ngùng thế nào ấy,

hình như có liên quan đến ánh mắt bất bình tối qua, trong lòng cô thấy lấn
cấn không yên. Tuy Tiêu Đại boss là sếp, sếp bảo tôi đi về phía Tây thì tôi
chả dám đi về phía Đông, giúp Đại boss diễn “kịch ân ái” một tuần không là
gì cả, vả lại cô cũng có thể đi nhờ xe người ta. Nhưng Nặc Nặc vẫn cứ băn
khoăn, và không khí ngột ngạt trong phòng khiến cô không chịu đựng nổi.

Nặc Nặc đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không bỏ đi, Tiêu Đại

boss cũng chẳng ngẩng lên quan tâm hoặc ra lệnh cho cô ra ngoài. Ấm ức
trừng mắt nhìn Tiêu Đại boss đến cả nửa phút, đến khi Nặc Nặc thấy mắt
đau nhói, mà con sói cố chấp kia vẫn không ngẩng lên, cuối cùng cô đành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.