tính người khác và cả đường cong cơ thể, cảnh thân mật và những yếu tố
sex như thế, thì tôi nghĩ, tôi không hợp với nơi này lắm.”
Dừng lại một lúc, Nặc Nặc mới ngước lên, mắt lấp lánh, nhìn thẳng Tiêu
Dật, “Tôi từ bỏ cơ hội được thành nhân viên chính thức!”
Rầm.
Một âm thanh cực lớn, Nặc Nặc sập cửa bỏ đi.
Ra khỏi văn phòng, Nặc Nặc đánh một văn bản xin nghỉ phép đưa cho
trưởng phòng Nhân sự rồi thản nhiên bỏ đi.
Trình tự xin nghỉ phép phải là nhân viên nộp đơn trước một ngày hoặc
nửa ngày cho phòng Nhân sự, phòng Nhân sự đồng ý rồi, nhân viên mới
cầm đơn đến tìm cấp trên trực tiếp của mình, cấp trên ký tên đồng ý xong
mới tìm trưởng phòng đó, trưởng phòng ký tên đồng ý rồi mới được nghỉ.
Nhưng lúc này, Nặc Nặc đâu suy nghĩ được gì nhiều. Ném tờ đơn xin
nghỉ xong cô xách túi nghênh ngang ra khỏi tòa nhà. Trưởng phòng Nhân
sự không rõ là chuyện gì, ngần ngại không biết có nên gọi Nặc Nặc lại hay
vờ như không thấy.
Cô Hứa Nặc này đến công ty chưa bao lâu, nhưng rất đặc biệt, Đại boss
đích thân thông báo chuyển lên phòng Kế hoạch tầng mười bảy, Đại boss
đích thân gật đầu cho vào tổ Hạng mục trước khi chuyển sang nhân viên
chính thức, Đại boss đích thân giao cho quyền lấy cơm rửa bát, thế mà bây
giờ… đến lãnh đạo cũng chưa xin mà đã bỏ về luôn???
Trưởng phòng Nhân sự là yêu tinh, đương nhiên hiểu tính quan trọng
của việc nịnh nọt sếp tổng, lúc này cô Hứa Nặc ấy thân phận chưa rõ, hình
như có quan hệ mờ ám với Đại boss và Mạc Tử Uyên, trước khi hiểu rõ tình
hình, tuyệt đối không thể đắc tội với cô ta. Nên khi trưởng phòng Nhân sự
còn đang băn khoăn có nên báo cáo cho cấp trên chuyện “Hứa Nặc chưa