BOSS ĐEN TỐI ĐỪNG CHẠY - Trang 193

chú bác đều vây quanh giúp sức, nhưng với Tiểu Tuấn, thì hiện thực trước
mắt lại là:

Bố mẹ đều đang tham gia giảng ở các trường đại học ...

Ông anh đi công tác...

Chú và dì đang đi du lịch mùa hè...

Ông bà nội đang mỉm cười trên thiên đường...

Thế là, Tiểu Tuấn đáng thương ôm hồ sơ điền nguyện vọng nghĩ tới nghĩ

lui, gọi điện cho Nặc Nặc, kết quả lại là... điện thoại đang khoá máy...

Nặc Nặc nghe chuyện, cảm thấy tim đau nhói. Nhớ đến đôi mắt đen

sũng nước, trong sáng đáng thương như một chú hươu nhỏ, và cả tình hình
hiện tại, tình mẹ vĩ đại của con gái tự dưng xuất hiện và không thể thu hồi.

Nặc Nặc nghĩ khi Tiểu Tuấn không có ai trợ giúp người mà cậu ấy nghĩ

đến đầu tiên không phải cô chủ nhiệm mà là mình, nhưng lúc ấy điện thoại
của cô lại đang ở trong tình trạng khoá thì hổ thẹn vô cùng. Chiều hôm ấy
cô đã xin nghỉ nửa ngày mà không hề do dự, chạy thẳng đến nhà Tiểu Tuấn.

Thỏ trắng vốn nghĩ rằng, Tiểu Tuấn là một cậu bé, khi trải qua thời khắc

quan trọng thế này mà lại chẳng ai quan tâm, sẽ vô cùng... vô cùng đau
buồn. Nhưng trên thực tế, Tiểu Tuấn đến trạm xe đón Nặc Nặc lại tỏ ra vui
vẻ như ánh nắng, sung sướng nhảy nhót, hai tai dỏng lên, phía sau dường
như còn có chiếc đuôi đang vẫy vẫy, sao mà ...không giống vẻ đáng thương
vì bị sốc nhỉ.

Nhưng dù là thế thì Nặc Nặc vẫn ngốc nghếch bị lừa ... Khụ khụ, không

đúng, là bị đưa đến nhà Tiểu Tuấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.