BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 242

bóng đen kia nổi trong không trung như đang tìm kiếm gì đó, vốn đang lo
lắng cho an nguy của Chesil, tim Raymond gần như đình chỉ, bóng đen kia
lại xông tới y!

Đừng!! Raymond theo bản năng vươn hai tay làm ra động tác ngăn cản

vô lực, nhưng trong nháy mắt bóng đen sắp sửa tiếp cận y-----

Nhẫn trên tay trái y đột ngột phát ra hào quang màu vàng kim chói mắt,

bóng đen kia hét lên một tiếng liền biến mất tăm, chuyện xảy ra nháy mắt
này làm Raymond không thể phản ứng, trong ánh sáng u ám lại tối xuống, y
chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm rền, sơ mi sớm đã bị mồ
hôi thấm đẫm, pha lẫn đất cát dính dính trên người.

“ Ray, em có sao không?” Giọng nói trầm đục, Chesil lảo đảo chạy qua

nắm lấy Raymond cứng ngắc vẫn giơ hai tay trên không trung, bàn tay lạnh
lẽo truyền đến một chút nhiệt độ, Raymond chớp chớp mắt, nhìn Chesil vẻ
mặt lo lắng.

“Che.... sil. Ban nãy....” Hồi hồn về từ trong sợ hãi, Raymond toàn thân

run rẩy không thể ngừng lại, y quay đầu chằm chằm nhìn bóng tối phía sau
Chesil, sợ trong nháy mắt sẽ lại có thứ gì đó đánh tới họ.

“ Không có việc gì, đã không có việc gì...” Chesil ôm Raymond run rẩy

vào trong ngực, nhẹ vuốt lưng y. Không quá một hồi, thân thể căng chặt của
người trong ngực dần thả lỏng, trầm trầm nức nở lên. Chesil ôm chặt
Raymond, cau mày hôn tóc vàng dính đầy cát bụi của y, bên vành tai ngoại
trừ tiếng thút thít kìm nén của Raymond còn...

[[.... Hắn bị bóng tối cắn nuốt, trên danh sách vĩnh viễn xóa đi tên hắn...

Đây là hình phạt hắn vốn phải chịu! Đôi cánh Tử thần buông xuống...]]

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.