BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 64

ngột vươn tới làm cô từ trong trầm tư giật mình, bị kinh hãi lui về phía sau
mấy bước, đụng phải bàn nhỏ, bình hoa lộc cộc lung lay mấy cái, dừng lại.

“ Xin lỗi, anh chỉ muốn lấy thuốc...” Jim kéo khóe môi không chút huyết

sắc, bất đắc dĩ cười nói.

“ Hả, vâng!” Charlotte đáp hai tiếng, đưa nước thuốc cho Jim, liền vội

vàng ra khỏi cửa phòng. Jim nhìn cánh cửa màu nâu đóng chặt, bình thủy
tinh nắm trong tay còn lưu lại hơi ấm, thở thật dài.

Bên kia.

Raymond chạy đến trước cánh cửa tầng hầm thô sơ lại rất nặng nề, hít

một hơi thật sâu, làm giãn nhịp thở dồn dập. Y gõ cửa, cốc cốc, âm thanh bị
gỗ hút vào nhưng trong bóng đêm lại vô cùng rõ ràng làm y hơi mất tự
nhiên di chuyển thân thể.

Một lát sau, cửa ken két mở ra, ánh sáng mờ nhạt làm hành lang tối tăm

bị nhiễm một sắc thái quỷ dị.

Thấy gã đàn ông ló đầu ra, Raymond đột ngột nghĩ tới gương mặt khó ưa

của Frankenstein trong sách – con quái vật vô cùng xấu xí, tóc tai khô héo,
gương mặt vặn vẹo phủ kín những vết sẹo đáng sợ, còn mùi xác thối xông
vào mũi kia cũng khiến người ta nhịn không được muốn ói. Bất đồng với
Frankenstein chính là, kẻ trước mắt này là quái vật ăn thịt người, thân thể
và linh hồn đều càng thêm khát máu. Nghe nói Ammut mỗi lần giết một
người sẽ khắc một vết lên mặt làm huân chương, nhìn khuôn mặt đáng sợ
hầu như phủ đầy những vết sẹo dài ngắn không đồng đều, Raymond đột
ngột nghĩ không ra lý do mình lại đi thuê một con quái vật.

“ Ammut, tôi, tôi đến xem ông thế nào! Không mời tôi vào sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.