BÙA HỘ MỆNH CỦA MENPEHTYRE - Trang 65

Raymond cố gắng làm bản thân có vẻ bình tĩnh, Ammut nhìn chằm chằm

y thật lâu, mới gật gật đầu mở rộng cánh cửa. Bị gió thổi ra, mùi xác thối
càng thêm nồng đậm khiến Raymond buồn nôn, y nín thở do dự đi vào, vừa
bước vào, cửa gỗ sau lưng đột ngột đụng nhau một tiếng đóng lại, âm vang
cực đại làm Raymond tim kinh mật hãi. Hình như rất thỏa mãn với bộ dạng
bị hoảng sợ của y, Ammut phát ra tiếng cười quỷ dị.

Raymond cảm thấy hối hận đối với sự xâm nhập liều lĩnh của mình,

nhưng y kiên trì ho một tiếng, vừa nói chuyện vừa quan sát tầng hầm không
tính là rộng này. Trên giá gỗ muốn chiếm hết mặt tường bày đầy những vật
quấn băng, nhưng nhìn không ra rốt cuộc là thi thể động vật nào. Trên bàn
gỗ bên cạnh cái giá, ngọn lửa của đèn theo gió đong đưa, tùy ý ném ra bóng
mờ lên băng vải lấm tấm chấm đỏ bên cạnh, cùng dụng cụ phản chiếu lãnh
quang dưới ánh lửa, tất cả đều làm Raymond toàn thân rét run.

Không cho bản thân suy nghĩ những thứ ấy rốt cuộc dùng để làm gì,

Raymond chuyển mắt, phát hiện một bóng người bị phủ vải sợi đay trong
góc giường. Tim nhảy mạnh lên, y xông tới kéo vải sợi đay ra, một người
Ai Cập dáng người cao ráo nhắm chặt hai mắt xuất hiện trước mặt.
Raymond vươn tay dò xét hơi thở, sau khi phát hiện người này còn sống,
không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

“ Ammut, đừng quên giao ước của chúng ta....” Trong lúc làm thuê

không thể tùy tiện giết người. Raymond đột ngột cảm thấy mình quá mức
khờ dại khi định ra giao ước đó với quái vật này, trong lòng âm thầm hy
vọng Ammut có thể nể phần tiền thuê dư dả kia mà nhớ tới giao ước.

“ À, Thánh Alla chứng giám!” Giọng nói khô quắt như tiếng vịt kêu

truyền ra từ trong miệng Ammut. Raymond không để ý đến lời thề hoa mỹ
giả tạo của Ammut, đỡ chàng trai hôn mê dậy, tận lực nhanh chóng ra khỏi
tầng hầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.