BỨC TRANH CHẾT CHÓC - Trang 29

Người Đẻ Ra Bàn Tay

Bà Duy Nghi một lần vào rừng, thấy cái bàn tay to bằng đá. Bàn tay rất đẹp.
Bà Duy Nghi ướm bàn tay lên, ngắm nghía rất kỹ. Rồi tần ngần:

- Lạ nhỉ, sao lại có cái bàn tay ở giữa rừng như vầy? Bàn tay bằng đá... Bàn
tay của người đàn ông... Chắc là có pho tượng đá đâu đây.

Bà định vứt đó nhưng không hiểu sao, lại cầm lấy và quay về nhà. Nửa đêm,
bà ngắm bàn tay, thích thú:

- Một bàn tay khoẻ mạnh. Thế mà ta không nghĩ ra? Ta không có chồng, có
bàn tay này, cũng an ủi cho ta...

Và bà đặt bàn tay lên bụng mình... Bà ngủ một giấc ngủ ngon lành. Bất chợt
bà thấy có ai đó đang lần mò cơ thể mình. Bà rùng mình, định kêu lên.
Nhưng người đó như có ma thuật, chạm đến đâu bà tê liệt đến đó, người bà
đê mê. Khi người đó luồn vào chỗ kín bà lịm đi, không biết gì nữa. Mắt bà
lim dim, bà có cảm giác như đang trên cõi cực lạc mà cả đời bà mới biết lần
đầu. Khi tỉnh dậy, bà thấy quần áo xộc xệch cơ thể gần như loã lồ. Bà tự hỏi:

- Ai đã lần mò cơ thể mình nhỉ? Hay là mình tự tưởng tượng. Không phải, rõ
ràng là có người đàn ông! Người đàn ông đó là ai?

Bà sực nhớ đến bàn tay. Nó vẫn nằm trên bụng bà. Bà cầm bàn tay, thủ thỉ:

- Có phải ngươi vừa làm gì ta phải không? Ta thích lắm. Dù sao ta cũng là
phụ nữ, thích được vuốt ve, chiều chuộng, yêu thương...

Mặt bà đỏ rần, dù chẳng có ai thấy bà cả. Còn bàn tay bằng đá, thì đâu có
biết gì mà trả lời! Bà tự nhủ:

- Sáng mai, ta sẽ đi tìm pho tượng đá xem sao, biết đâu sẽ thấy. Ta lắp bàn
tay đó vào pho tượng...

Nghĩ vậy, bà ngủ ngon lành... Cái cảm giác thích được yêu đương khiến bà
khoan khoái...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.