Sáng hôm sau, bà ra rừng. Nhà bà rất gần với khu rừng. Đảo mắt tìm kiếm
pho tượng đá nhưng cả buổi, mà chả thấy gì cả. Bà tần ngần ra về. Bất chợt
có tiếng gọi:
- Chị Duy Nghi! Sao vào rừng sớm thế?
Bà Duy Nghi quay lại. Thì ra là Loan Thục, bà cười:
- Thì cũng như mọi khi thôi, kiếm củi về nhà ấy mà...
Bà Loan Thục nhìn bà Duy Nghi, tủm tỉm:
- Chứ không phải chị hẹn hò tìm kiếm ai đó à?
Bà Duy Nghi đỏ mặt:
- Tôi già rồi, ba mươi còn gì, có ai để hẹn hò. Mà sao chị lại hỏi vậy?
Bà Loan Thục vui vẻ:
- Em thấy chị ngó hết tứ phía, vẻ mặt hồi hộp nên hỏi cho biết ấy mà. Nếu
có ai, thì mừng cho chị! Mà nhìn chị hôm nay tươi tỉnh lạ, cứ như đang yêu
ấy!
Bà Duy Nghi ngượng ngùng, vì bà Loan Thục đã đoán trúng ý nghĩ của
mình. Cái cảm giác râm ran đêm qua lại hiện về. Nhưng bà kìm lại, thở dài:
- Tôi đâu có được ai yêu! Ba mươi năm mà vẫn cô độc. Đâu như chị, con
đàn rồi, mà đẻ gì lắm thế chị Loan Thục?
Bà Loan Thục khoan khoái:
- Trời cho đẻ bao nhiêu thì đẻ, giàu con hơn giàu của mà chị! Mà mới có bốn
đứa chứ bao nhiêu? Lão Tiến nhà em, lão ấy sức voi mà! Đêm nào cũng
quần em tơi bời. Lão bắt em phải đẻ ít nhất là mười đứa, cho nó vui cửa vui
nhà.
Giọng Loan Thục rổn rảng, kể chuyện bổ bả. Bà Duy Nghi tròn mắt:
- Khiếp! Những mười đứa cơ à? Tôi chỉ mong có một đứa con mà không có.
Đúng là số trời.