BỨC TRANH CHẾT CHÓC - Trang 58

Ông Túc dịu dàng:

- Cô chưa chết dâu, cũng may là tôi cứu kịp.

Cô gái bần thần:

- Ông cứu tôi làm gì, cứ để tôi chết cho xong! Tôi không muốn sống nữa.

Ông Túc cười:

- Chết thì dễ, chứ sống mới khó. Cô còn trẻ thế, sao mà đã đòi chết. Đến con
kiến, cây cỏ còn ham sống huống chi là con người. Thế cô từ đâu đến, cô tên
gì?

Cô gái nức nở:

- Em là Tám, ở quê lên, đi bán vé số, bị giật hết cả tiền, nên chui vào nghĩa
địa ngủ, mong quên đi tất cả. Nếu em về, không có tiền nộp, ông chủ sẽ bắt
phạt quì đánh đập.

Ông Túc thở dài:

- Thì ra là vậy! Thôi, cô ở tạm lại đây với tôi ít hôm, rồi tôi sẽ cho tiền cô
nộp cho ông chủ.

Cô gái cảm động, chắp tay vái tạ:

- Đa tạ ân nhân, suốt đời em không quên được nghĩa cử tốt đẹp của ông.

Ông Túc xua tay:

- Ân nghĩa gì, chúng ta cùng là người nghèo khổ cả! Không giúp nhau thì
giúp ai? Mà cô hay bị chủ đánh đập lắm hả?

Tám rơi nước mắt:

- Vâng, hình như ngày nào cũng bị ông ta phạt quì vì em bán không đủ số
ông ấy yêu cầu. Rồi còn nhịn đói nữa. Ông ta về quê đưa tụi em ra đây để
bán vé số, ăn xin... Ai cũng sợ ông ấy. Có lần ông ấy lột truồng em ra bắt quì
giữa nắng, bạn bè cùng chung nhà trọ van xin, ông ấy không tha, chỉ đến khi
em ngất xỉu đi, lũ bạn đưa vào nhà, ông ấy mới tha cho...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.