BỤI TRẦN LẮNG ĐỌNG - Trang 164

A Lai

Bụi trần lắng đọng

Người dịch: Sơn Lê

Chương 19

Sách

Người truyền giáo lại về với nhà giam, ông ta phải trị cho khỏi vết thương
rồi mới có thể ra.

Như vậy nhà Mạch Kỳ có thêm một nô lệ. Với Thổ ti thì chẳng có một luật
pháp nào khó giải quyết, người đáng chết mà không chết thì chỉ có thể là nô
lệ của nhà chúng tôi. Như vậy, Ung Bô đem theo cái giáo pháp mà ông ta
cho là vô địch không được chúng tôi tiếp nhận. Kết quả là, những người
ông ta cho là dã man dùng phương thức cực kỳ xấu xa kết nạp.

Ngày nào thằng Nhi Y cũng đến chữa trị vết thương cho người bị hành hình
đầu tiên của nó.

Mười ngày sau buổi hành hình tôi mới đến nhà giam.
Buổi sáng, trong nhà giam có được chút nắng. Lúc tôi vào, Ung Bô nhìn
bầu trời xanh qua vuông cửa sổ nhỏ. Nghe có tiếng động, ông ta quay lại,
cười rất tự nhiên với tôi. Với ông ta, để có cái cười cho mọi người trông
thấy là rất khó khăn. Không, nếu cười vết thương sẽ làm ông ta đau.
Tôi giơ tay "Thôi, khỏi cần".

Đây là lần đầu tiên tôi học cha và anh giơ tay lên trong khi nói, hơn nữa,
cũng nhận ra khi làm như thế cảm thấy đúng là có quyền lực tối thượng,
tâm lý rất dễ chịu.

Ung Bô lại cười với tôi.
Tôi nghĩ, tôi rất quý người này, hỏi "Ông có cần gì không?"
Ông ta ra hiệu như muốn nói, tôi như thế này rồi còn cần gì nữa? Hoặc có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.